Cảnh Tu Bạch đẩy nhẹ gọng kính, ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Cô xem, màu sắc của quả táo này có đẹp không." Mặc dù căn cứ có nhà ăn công cộng và cũng phân phối nhu yếu phẩm, nhưng những người không có khả năng tự mình ra ngoài tìm kiếm vẫn cần phải dùng những thứ tương ứng để trao đổi lấy nhu yếu phẩm khác.
Vì vậy, có người trồng rau, có người trồng trái cây, cũng có người làm một số đồ thủ công khác để kiếm sống.
Trì Tâm nuốt lại câu hỏi định nói ra. Cô khom người xuống, nhìn về phía quả táo mà Cảnh Tu Bạch đang cầm.
Đỏ mọng căng tròn, nhìn là biết tươi ngon mọng nước.
"Rất đẹp." Cô đánh giá một cách công tâm.
"Đúng vậy, cô gái có mắt nhìn tốt. Đây là do cô Hàn cố ý thúc chín cho tôi, chất lượng đặc biệt tốt!" Người đàn ông bán táo mặt nhăn nhúm cười tươi như hoa, miệng không ngớt lời khen ngợi Hàn Y Y.
Trì Tâm nhíu mày, đột nhiên cảm thấy quả táo đẹp đẽ này giống như trái cấm rực rỡ mà hoàng hậu độc ác đưa cho Bạch Tuyết, tràn ngập hơi thở không lành.
Cảnh Tu Bạch cong môi, đặt quả táo trở lại.
Lúc này, người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, nhìn kỹ hai người rồi "ồ" một tiếng: "Cô là... Trì Tâm sao?”
Trì Tâm, sau nhiều lần danh tiếng đã lan rộng, không ngoài dự đoán gật đầu: "Là tôi."
Ai ngờ sắc mặt của người đàn ông lập tức thay đổi: "Cô Trì Tâm à, tôi biết cô có nhiều đóng góp cho căn cứ nhưng cô Hàn Y Y mới đến, cô cũng nên thể hiện sự rộng lượng, đừng gây khó dễ cho cô ấy.”
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm:?
Hàn Y Y kia đã nói gì với những người này?
Cảnh Tu Bạch cau mày, anh vừa định nói gì đó thì bị Trì Tâm kéo tay áo: “Nói với họ cũng vô dụng.”
Hai người đi trên đường, Trì Tâm nhìn sắc mặt không mấy tốt của Cảnh Tu Bạch, do dự giữa hai vấn đề, cuối cùng vẫn quyết định hỏi trước điều khiến cô khó hiểu này: “Hàn Y Y giúp những người trong căn cứ thúc đẩy cây trồng sinh trưởng, là không cần thù lao sao?”
Cảnh Tu Bạch lắc đầu: "Tào Nham đã hứa với cô ta, sau này những nguồn vật tư thu thập được, sau khi các đội đã lựa chọn xong, cô ta sẽ có quyền ưu tiên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Quả nhiên." Trì Tâm lẩm bẩm: "Thật sự tin cô ta có lòng từ bi thì quả là chuyện hoang đường.”
Sắc mặt Cảnh Tu Bạch hơi dịu đi, khẽ cười một tiếng.
Trì Tâm: “Anh cười cái gì vậy, vẻ lạnh lùng thường thấy của anh đâu mất rồi?"
Cảnh Tu Bạch mang theo một nụ cười nhàn nhạt, không hề thấy chút bóng dáng của người ngày đó cầm s.ú.n.g muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Trì Tâm: "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tôi chứng kiến cô bày tỏ sự ghét bỏ một người rõ ràng đến thế.”
“Tôi có thích hay không thích một người, phải xem người đó có hành động đúng đắn không." Trì Tâm không bận tâm.
Cảnh Tu Bạch đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô: "Vậy cô thấy, tôi có làm việc đúng đắn không?”
Trì Tâm:? Cô còn chưa kịp suy nghĩ câu này có ý gì thì cảm thấy một luồng người lướt qua bên cạnh. Mọi người đồng loạt chạy về một hướng, miệng không ngừng lẩm bẩm những cái tên như "cô Hàn".
Thấy sự chú ý của Trì Tâm bị thu hút, Cảnh Tu Bạch nhướng mày, sắc mặt tự nhiên nhìn theo.
Chỉ thấy giữa tâm điểm của đám đông, Hàn Y Y mỉm cười nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự không kiên nhẫn sâu sắc.
Cô ta giơ ngón tay chỉ vào một cây cam, trong tiếng kinh hô của mọi người, điều khiển cây cam không ngừng lớn lên, cành lá nhanh chóng sum suê, từng chùm quả non hé lộ đầy hứa hẹn.
Tất cả mọi người đều hân hoan tột độ, vây quanh Hàn Y Y và cây cam như thể đang ăn mừng một lễ hội, nhìn cô ta như nhìn thấy hy vọng cứu rỗi duy nhất cho thế giới tận thế.
Trì Tâm: “Chúng ta đi đường khác đi."
Cảnh Tu Bạch: "Được."
Hai người đồng loạt quay người, còn chưa kịp rút lui thì giọng nói của Hàn Y Y đã truyền đến từ phía sau: “Tu Bạch!”
Trì Tâm cảm nhận được, Cảnh Tu Bạch không những không dừng lại mà còn bước nhanh hơn.
Tuy nhiên, Hàn nữ thần vẫn thoát khỏi đám đông, nhanh nhẹn đuổi theo họ.