Úc Tương đột nhiên ngượng ngùng: "Sao lại phải nói trước mặt nhiều người như vậy chứ."
Dung Phượng không khách khí đá vào m.ô.n.g anh ta một cái.
Trì Tâm: ?
Cô hoàn toàn không hiểu diễn biến câu chuyện này.
Úc Tương loạng choạng vài bước, quay đầu trách cứ Dung Phượng, sau đó rụt rè tiến đến trước mặt Trì Tâm, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng cô.
"À ừm." Úc Tương lên tiếng: "Trì Tâm, khi chúng ta trở về từ kho vũ khí, tôi đã nói trên xe rồi. Cứu tôi một mạng, tôi có thể lấy mạng đền mạng. Cứu tôi nhiều lần, thì mạng này của tôi sẽ thuộc về cô."
Trì Tâm: "Tôi nhớ, lúc đó tôi hỏi anh có coi trọng ân cứu mạng không, anh trả lời là có."
Úc Tương sững sờ: "Đúng... thế ư? Ôi, Nữ thần Trì Tâm, cô sẽ không nghĩ rằng..."
Anh ta vỗ trán, ánh mắt khó tin: "Lúc đó cô hỏi chuyện này sao?"
Trì Tâm lặng lẽ gật đầu.
Cô cúi đầu, chỉ để lộ mái tóc đen nhánh. Thân hình nhỏ bé bị mái tóc dài che khuất, không hề toát lên chút sức mạnh tiềm tàng nào, trông cứ như một đứa trẻ vừa gây lỗi và đang sợ hãi chờ bị phạt.
Tim Úc Tương như muốn tan chảy, chỉ thiếu điều giơ tay chỉ trời thề thốt rằng: "Có chuyện đó hay không thì mặc kệ! Cô đếm xem, cô đã cứu tôi bao nhiêu lần rồi? Mười ngón tay có đếm xuể không? Đừng bận tâm đến chuyện này nữa."
Cảnh Tu Bạch khẽ ho một tiếng, ngắt lời màn kịch khoa trương của Úc Tương: "Thực ra, Úc Tương đã đoán từ lâu. Lúc đó không phải cô cứu anh ta, cô không cần lo lắng nữa."
Trì Tâm đột nhiên ngẩng đầu, thấy Úc Tương cười rạng rỡ với cô.
"Chỉ là đoán thôi." Anh ta nói: "Nhưng cô không nhắc đến thì tôi cũng coi như không có chuyện gì xảy ra."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hóa ra... Nói như vậy thì chuyện "Vạch trần" trong phim, rốt cuộc là vô tình hay có chủ ý, khó mà đoán được.
Mèo Dịch Truyện
Cô đang suy nghĩ miên man, chợt nghe thấy giọng điệu giả vờ giận dỗi của Khương Từ Quân: "Được lắm, người mà Trì nữ thần cứu thì được trả ơn bằng cả mạng sống, còn người tôi cứu thì coi như gió thoảng mây bay à? Lần sau ra ngoài anh phải cẩn thận đấy, Úc Tương."
Úc Tương và Khương Từ Quân là bạn bè, đương nhiên anh ta phân biệt được đâu là giận thật đâu là giận giả, lập tức cười toe toét chạy đến: "Làm sao dám chứ, sau này nếu ân nhân Khương có gì sai khiến cứ nói, bảo tôi nhảy vào chảo dầu lửa, tôi cũng tuyệt đối không nề hà."
"Cút ra." Khương Từ Quân ghét bỏ đẩy anh ta sang một bên, rồi lại nở nụ cười tươi tắn, còn nháy mắt với Trì Tâm, như muốn nói: "Thấy chưa, có sao đâu!"
Trì Tâm ngây người.
Cô còn muốn cố gắng hết sức vì cốt truyện, suýt cắn đứt cả lưỡi, nói cũng lắp bắp: "Đợi, đợi đã, nhưng tôi đã lừa các người lâu như vậy, các người không tức giận sao?"
"Nhìn cô vào căn cứ vẫn luôn ẩn mình, nếu không phải vì làn sóng thây ma công phá thành thì không ai biết cô lợi hại đến mức như một chiến thần giáng thế." Úc Tương sờ cằm ra vẻ suy tư phân tích: "Chắc hẳn trước đây mọi hành động của cô đều là để ngụy trang nhỉ? Phải nói là diễn xuất quá đỗi xuất sắc."
Trì Tâm:...
Cô không ngờ rằng họ thậm chí còn tự nghĩ ra lý do để giải thích cho cô.
Cô nhất thời không thể tìm ra cách phản biện, đành cố ý "buông xuôi" ý định của mình, bởi nói đến mức này, nếu nói thêm gì nữa thì lại có vẻ giả tạo.
Kẻ bị hại đã tuyên bố không sao cả, cô là "Kẻ gây hại" còn khăng khăng bám víu không buông làm gì.
Nhưng cô lo hệ thống sẽ không buông tha, thấp thỏm lo âu chờ đợi trong chốc lát, nhưng hệ thống lại im bặt, hoàn toàn tĩnh lặng.
Có lẽ tình huống này cũng nằm ngoài dự đoán của hệ thống, nhất thời nó cũng không biết nên ép Trì Tâm làm gì.
Trì Tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt lại càng trở nên u ám.
Mối đe dọa mà hệ thống mang lại cho cô quá lớn. Giờ đây, giá trị gây họa đã tụt xuống dưới ngưỡng yêu cầu tối thiểu, trở thành thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu, không biết khi nào sẽ rơi xuống, khiến cô không thể an tâm.