Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 94



 

Anh đột nhiên từ một nam chính lạnh lùng, xa cách trong phim, trở thành một người sống động, chân thực.

 

Cảnh Tu Bạch vẫy tay: "Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ?" Lớp băng giá trên môi Hàn Y Y đã được hóa giải. Không rõ là do cái lạnh hay do cô ta cố gắng quá mức để phá vỡ, khóe miệng và môi cô ta đều sưng tấy, trông có phần buồn cười.

 

Mèo Dịch Truyện

Nhưng cô ta không nói thêm lời nào, cúi đầu nhận lấy chiếc xe đạp màu xanh lam, nắm c.h.ặ.t t.a.y lái.

 

"Cố lên." Khương Từ Quân lên tiếng động viên.

 

Mọi người lên xe, di chuyển đến cửa hàng tiện lợi mà Cảnh Tu Bạch đã nhắc đến trước đó để càn quét những nhu yếu phẩm còn sót lại, sau đó sẽ quay về căn cứ.

 

“Trì Tâm, cô thực sự không định tự mình rời đi sao?"

 

Úc Tương vẫn còn băn khoăn, anh ta quay đầu lại từ ghế phụ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

 

Trì Tâm thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với những ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía mình, rồi lắc đầu. "Tạm thời không."

 

Úc Tương nửa tin nửa ngờ quay đầu lại.

 

Anh ta luôn có cảm giác Trì Tâm dường như đang ấp ủ một chủ ý nào đó.

 

"Chúng ta thực sự nên tiếp tục lên đường." Cảnh Tu Bạch xoay vô lăng: "Chúng ta đã nán lại Căn cứ L quá lâu rồi. Giờ đây, Vua Thây Ma đã xuất hiện, thời gian dành cho nhân loại không còn nhiều nữa."

 

Khi nhắc đến điều này, bầu không khí trong xe lập tức chìm vào sự tĩnh lặng.

 

"Vậy chúng ta vẫn tiếp tục theo kế hoạch ban đầu, đến nước A chứ?" Úc Tương hỏi.

 

"Tôi dự định như vậy." Giọng Cảnh Tu Bạch trầm ngâm: "Tất cả các loại thuốc liên quan đến dị năng đều được phát tán từ phòng nghiên cứu đó. Bên trong có thể cất giấu huyết thanh hoặc vắc-xin. Chúng ta không thể từ bỏ tia hy vọng cuối cùng này."

 

Cốt truyện liên quan đến Căn cứ L cuối cùng cũng sắp đi đến hồi kết. Trì Tâm lắng nghe cuộc thảo luận của họ, vô thức lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Cảnh vật hiện ra giống hệt trong ký ức của cô: những tòa nhà chọc trời đổ nát, những con hẻm đường phố hoang tàn.

 

Cốt truyện trong phim chỉ chiếm một phần nhỏ. Khi tự mình trải nghiệm, cô mới nhận ra rằng có rất nhiều khoảng thời gian trôi qua chậm chạp như vậy.

 

Cuộc đấu tranh sinh tồn, những cảm xúc hỉ nộ ái ố của các nhân vật trong phim, khi là người xem, cô đã từng thấy chúng thật khoa trương. Nhưng giờ đây, khi chính mình cũng là một phần của vở kịch nghiệt ngã này, cô mới thấu hiểu muôn vàn khó khăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nếu cô không vô thức tăng cường tối đa các kỹ năng tấn công, có lẽ ngay cả khi mới đặt chân đến thế giới này, cô cũng không thể sống sót. Cho dù may mắn thoát chết, cô cũng sẽ trở thành một trong hàng triệu người bình thường, tê liệt trong sợ hãi và chỉ biết vật lộn vô vọng.

 

Như vậy thì làm sao có thể coi là sống.

 

Trì Tâm đưa tay vuốt mái tóc, che đi vẻ lạnh lùng chợt lóe lên trong mắt.

 

Cô sẽ không cho phép bất cứ điều gì cản trở cô sống. Thế giới tận thế không được, ngay cả hệ thống cũng không được.

 

Trở về căn cứ, Trì Tâm nhớ đến giá trị gây họa đang ở dưới mức trung bình, cô không dám đến gần nhóm nhân vật chính.

 

Trong khi họ đi giải thích tình hình với Tào Nham, Trì Tâm đi thẳng về phòng mình.

 

Nhưng chưa đi được mấy bước, Dung Phượng đã gọi cô lại.

 

"Trì Tâm."

 

Anh ta không gọi "chị Trì" như những người khác, cũng không mang giọng điệu cố tình trêu chọc của Úc Tương. Anh ta chỉ lạnh lùng gọi thẳng tên Trì Tâm, khiến cô vô thức dừng bước.

 

Đây là lần đầu tiên Dung Phượng gọi tên cô.

 

Giữa việc phớt lờ hay đáp lại, Trì Tâm quyết định cho anh ta một chút nể mặt.

 

"Ừm?" Cô quay người lại.

 

Dung Phượng thấy cô chịu để ý đến mình, trong đôi mắt phượng vốn sắc sảo lộ ra một tia căng thẳng khó nhận ra.

 

Anh ta căng mặt, hơi cúi người lại gần một chút: "Đội trưởng Cảnh và những người khác sắp rời khỏi căn cứ. Cô có muốn đi cùng họ không?”

 

Trong mắt Trì Tâm hiện lên một tia kinh ngạc: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

 

"Hôm nay Úc Tương hỏi cô, cô đã không trả lời trực diện." Đôi mắt của Dung Phượng trong veo, đầy sự nhạy bén của một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa nhưng cũng có chút mềm mại kỳ lạ: "Tôi muốn biết suy nghĩ của cô... liệu có được không?"

 

Trì Tâm chỉ biết gãi nhẹ lên má, không thể tìm ra lời đáp.