Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 114: Khế Ước Ngầm Trong Bóng Tối



 

"Nếu các anh có thể thuyết phục Lâu Thần hợp tác, tôi có thể." Tuỳ Tâm thở phào, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt nhất.

Cảm xúc vừa kiệt sức vừa vui mừng hòa quyện, khiến cô choáng váng.

"Làm sao cô đảm bảo rằng mình không trở thành một kẻ như bố cô?" Giọng cô run rẩy.

"Tôi không có tham vọng như bố tôi hay Raphael. Họ muốn đứng trên đỉnh thế giới, dùng khoa học để cai trị.

Nhưng tôi, chịu ảnh hưởng của Albert, giờ đây chỉ coi khoa học là công cụ phục vụ con người, chứ không phải thứ vượt trên giá trị của con người."

Sairo đáp, giọng đầy chân thành, rồi khẽ cười tự giễu:

"Nhưng giờ hỏi chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Tôi sẽ không đi cùng các anh, còn Albert thì..."

"Tôi có thể mang Albert trở lại."

Sairo toàn thân run rẩy, quay phắt lại.

"Cô nói gì?" Cô ta gần như buột miệng.

Tuỳ Tâm nhìn thẳng vào mắt cô ta, chậm rãi lấy ra từ không gian riêng một ống thuốc mà cô đã đoạt được trong phiên đấu giá trước đây — thứ thuốc có thể giúp người bị thú hóa khôi phục lý trí.

"Cô đoán xem, đây là gì?"

Trong giây phút Tuỳ Tâm nói câu đó, Sairo đã hiểu. Cô ta không thể không đoán ra. Ở tuổi 22, cô ta đã được bố công nhận là đủ khả năng giành được học vị tiến sĩ tại bất kỳ trường đại học danh giá nào. Trong lời nói rõ ràng như vậy, làm sao cô ta không hiểu ý của Tuỳ Tâm.

Nhưng sự ngạc nhiên và phấn khích đến quá đột ngột khiến trí óc nhạy bén của cô ta cũng ngừng hoạt động.

"Cô, cô..."

Sairo bước lên hai bước, ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay Tuỳ Tâm.

"... Cô chắc chắn thứ này... thật sự có thể chứ?"

Tuỳ Tâm không hề lo lắng việc Sairo cướp đoạt, nhưng cô vẫn cất lọ thuốc đi. Quả nhiên, ánh sáng trong mắt Sairo lập tức vụt tắt, nhưng ánh nhìn vẫn gắt gao bám chặt vào tay cô.

"Tôi lấy thứ này từ chỗ Raphael." Tuỳ Tâm thẳng thắn nói, giọng lạnh lùng mà quyết đoán, dù chẳng hề có ý định dùng nó để trao đổi:

"Cô nghĩ nó có đáng tin không?"

"Raphael đã tiến xa đến mức này rồi sao?" Sairo thì thào, như tự nói với chính mình.

"Chúng tôi sẽ tìm được Albert. Sau đó, cô và nhóm của cô sẽ theo chúng tôi rời khỏi đây. Khi đó, thứ này sẽ thuộc về cô." Tuỳ Tâm tuyên bố.

Cô biết rằng, việc thuyết phục một người đã cạn kiệt hy vọng như Sairo bằng những cảnh báo về tương lai tàn khốc của thế giới nếu Raphael thành công sẽ không có tác dụng. Vì vậy, cô nhắm thẳng vào nỗi đau và đánh trúng vào điểm yếu.

Quả nhiên, Sairo gần như lập tức d.a.o động.

Cắn chặt răng, ánh mắt cô ta lóe lên vẻ quyết tuyệt:

"Được, tôi đồng ý."

Mọi chuyện ổn thỏa.

Tuỳ Tâm và Cảnh Tu Bạch trao nhau ánh mắt, nụ cười đầy thấu hiểu hiện lên trên cả hai khuôn mặt.

Sairo không phải kiểu người do dự. Một khi đã quyết định, cô ta không chần chừ thêm. Cô ta mở cửa, dẫn Tuỳ Tâm và Cảnh Tu Bạch rời khỏi căn phòng.

Qua hệ thống giám sát, họ nhận thấy số người còn lại trong tòa nhà rất ít, phần lớn đã được phái ra ngoài tìm kiếm.

"Bố tôi nghĩ các người đã trốn thoát rồi, điều này có lợi cho chúng ta." Sairo ngước lên nói với họ:

"Tôi có thể dẫn các người đến lấy huyết thanh, nhưng các người định tìm Albert kiểu gì?"

Tuỳ Tâm nhìn vào từng màn hình giám sát, ánh mắt dừng lại ở một thây ma kỳ lạ đã tự mò vào tòa nhà và đang ở tầng ba.

Thây ma này mặc quần áo tương đối nguyên vẹn, cơ thể cũng không bị tổn hại quá nhiều. Dù động tác vẫn giật cục, nhưng vẫn dễ dàng phân biệt với người thường.

annynguyen

"Đây là một thây ma cấp cao sao?" Tuỳ Tâm chỉ vào nó và hỏi.

Sairo liếc qua:

"Đó là một lính đánh thuê từng đến đây. Có lẽ nhờ thể chất tốt nên không biến thành thây ma cấp thấp, nhưng cũng chưa đến mức cấp cao. Chỉ có thể nói rằng anh ta có chút ý thức. Chúng tôi gọi anh ta là Farr. Hẳn là chẳng ai để ý đến anh ta, nên anh ta tự mò vào tòa nhà."

"Hiểu rồi." Tùy Tâm gật đầu, giọng bình thản nhưng ánh mắt như lưỡi dao:

"Cô dẫn Cảnh Tu Bạch đi lấy huyết thanh. Tôi sẽ đảm bảo tìm được Albert về cho cô."

Sairo thoáng ngập ngừng, rồi buột miệng:

"Cô định làm thế nào?"

Tùy Tâm ngước lên cười.

Nụ cười ấy không phải nụ cười vui vẻ, mà mang theo vẻ giễu cợt, tỉnh quái, như thể trong lòng đang giấu một ván cược điên rồ.

"Cao nhân tự có cách của mình."

Cô dùng tiếng nước C, khiến Sairo không hiểu, nhưng vẫn bất giác cảm thấy bị cuốn vào sự tự tin ấy.

Cô ta không hỏi thêm. Chỉ liếc nhìn Cảnh Tu Bạch, rồi quay người dẫn đường.

"Cẩn thận đấy." Cảnh Tu Bạch dừng lại một giây, khẽ nhắc.

"Anh còn không yên tâm về tôi sao?" Tùy Tâm cười, cố che đi cái cảm giác trống rỗng trong lồng ngực. Cô vung tay đ.ấ.m nhẹ vào vai anh, như một lời trấn an.

Nhưng khi bóng lưng anh khuất dần, nụ cười trên môi Tùy Tâm cũng nhạt theo.

Cái cảm giác bị bỏ lại, bị buộc phải đối mặt một mình với hiểm nguy, càng lúc càng rõ rệt.

Trên màn hình giám sát, bóng dáng Cảnh Tu Bạch và Sairo rẽ qua hành lang, đi xa dần. Còn Farr — con thây ma dị dạng kia — đang lảo đảo tiến lại gần.

Tùy Tâm khẽ gãi má, thở dài:

"Từ bao giờ mình lại trở thành kẻ khiến người khác phải lo lắng thế này chứ?"

...

Khi Farr bước đến gần khe cửa, cô ra tay như tia chớp. Một động tác gọn gàng, lạnh lùng, siết chặt cổ hắn ép vào tường.

"Anh tên Farr, đúng không?" Giọng Tùy Tâm sắc như lưỡi dao, không để lại khe hở:

"Giờ anh có hai lựa chọn — một là giúp tôi tìm kẻ nửa người nửa sói, hai là c.h.ế.t ngay tại đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đôi mắt đục ngầu của Farr run lên, rồi trong tâm trí cô vang lên giọng nói nặng nề, đứt quãng:

“Tại... sao...”

Tùy Tâm thoáng ngạc nhiên, nhưng không để mình mềm lòng.

"Bớt hỏi. Làm hay không?"

Ngón tay siết chặt, xương cổ phát ra tiếng răng rắc. Sự đe dọa trần trụi buộc Farr phải cứng ngắc gật đầu.

"Ngoan lắm." Tùy Tâm buông tay, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng:

"Nếu anh dám lừa tôi... tôi sẽ để Lâu Thần đích thân hỏi thăm anh."

Chỉ một cái tên thôi, cũng đủ khiến thây ma bất động như bị nguyền. Farr quay người, bước đi cứng nhắc.

Còn lại một mình, Tùy Tâm khẽ siết nắm tay, lòng dâng lên cảm giác nặng nề.

Cái tên Lâu Thần ấy — vừa là át chủ bài, vừa là bóng ma vây quanh cô.

"Người đâu rồi hả?" Cô khẽ gọi trong vô vọng.

Chỉ có sự im lặng đáp lại.

Cái cảm giác bị bỏ rơi, bị lừa dối, dấy lên từng đợt sóng ngầm.

"Cái miệng đàn ông..." Cô lẩm bẩm, tự cười giễu chính mình, "tin được thì lợn cũng biết leo cây."

Nhưng ngay sau đó, giọng Cảnh Tu Bạch vang lên trong kênh liên lạc riêng:

"Tôi đã lấy được. Đang cùng Sairo xuống tầng một."

Đôi mắt Tùy Tâm lóe sáng. Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh.

Dù kế hoạch đã lệch đi, nhưng thứ quan trọng nhất, cô đã có được.

Có Sairo, vắc-xin sẽ sớm được chế tạo. Dù tương lai chưa chắc chắn, ít nhất phía trước đã lóe lên một tia sáng.

Nhịp chân của Tùy Tâm gần như bay trên cầu thang. Kể từ khi bước vào thế giới này, chưa bao giờ cô cảm thấy lòng nhẹ nhõm đến vậy — nhẹ nhõm đến mức chính bản thân cũng thấy khó tin.

Tốc độ của Tùy Tâm nhanh hơn hẳn Cảnh Tu Bạch và Sairo. Khi đến tầng một, cô lập tức dò xét tình hình, phát hiện một tên vệ sĩ. Không chút chần chừ, cô lao tới, cánh tay siết chặt cổ hắn đến khi bất tỉnh. Trái tim vẫn đập gấp gáp trong lồng n.g.ự.c — không phải vì sợ, mà vì biết chỉ cần sơ suất, mọi thứ sẽ tan thành mây khói.

Một phút sau, Cảnh Tu Bạch xuất hiện, dẫn theo Sairo đang thở hồng hộc.

"Đi thôi." Anh ném chiếc vali mã hóa cho cô.

Tùy Tâm chụp lấy, nhanh chóng cất vào không gian riêng.

"Khoan đã!" Sairo bất ngờ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, run rẩy: "Albert... anh ấy..."

Tùy Tâm siết lại bàn tay lạnh ngắt của cô ta, giọng điềm tĩnh:

"Cứ yên tâm. Sẽ có người đưa anh ta đến."

Nhưng ngay khoảnh khắc đó — một luồng nguy hiểm dồn dập ập tới. Lưng Tùy Tâm tê rần, bản năng sinh tồn khiến toàn thân căng cứng. Âm thanh xé gió vang lên, cô lập tức đẩy mạnh Sairo ra ngoài quỹ đạo.

"Đinh!"

Viên đạn sượt đến, đập mạnh vào bức tường băng trong suốt bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, rồi rơi xuống chân.

Tùy Tâm ngẩng đầu. Từ cầu thang, một người đàn ông bước ra, ánh mắt tà mị, nụ cười lạnh lẽo, s.ú.n.g vẫn nhắm thẳng vào cô.

Sairo ngã xuống sàn, vừa ngẩng đầu nhìn rõ người tới, liền kêu lên kinh ngạc:

"Hàn Tử Mặc?!"

Cảnh Tu Bạch lập tức chắn ngang trước mặt Tùy Tâm, ánh mắt lướt nhanh qua cơ thể cô, giọng lạnh nhạt nhưng tràn ngập trách cứ:

"Giờ còn dám nói không cần ai lo nữa không?"

Tùy Tâm khẽ cười, cố giấu đi nhịp tim rối loạn:

"Chẳng phải... chuyện này ngoài ý muốn thôi sao?"

Hai người đối đáp nhẹ bẫng như không có kẻ thù ngay trước mặt. Chính sự bình thản ấy khiến Hàn Tử Mặc bật cười khinh bỉ.

Anh ta thong thả tiến lại gần, trước hết gật đầu như thể kính trọng Sairo:

"Chào, tiến sĩ Sairo."

Sau đó, ánh mắt sắc nhọn dừng lại trên Tùy Tâm và Cảnh Tu Bạch:

"Tôi đã đoán rồi, cuối cùng cũng là hai người các người."

Sairo run lên, nhưng vẫn cố cứng giọng:

"Hàn Tử Mặc, anh vẫn là người chúng tôi thuê, đúng không? Tôi ra lệnh cho anh — xem như chưa thấy gì, đi làm việc của mình đi!"

"Việc của tôi..." Hàn Tử Mặc nở nụ cười nhạt, ngón tay vuốt ve nòng súng:

"Chính là nghe lệnh bố cô. Bắt giữ bọn họ."

Anh ta liếc Sairo, giọng điệu châm chọc: "Sao? Tiến sĩ Sairo, cô định phản bội chính cha mình à?"

Sairo im lặng vài giây, ánh mắt run rẩy. Cuối cùng cô cắn chặt môi:

"Tôi sẽ tự giải thích với bố. Không liên quan đến anh. Hãy để chúng tôi đi."

"Chậc..." Hàn Tử Mặc cười cợt, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt.

Anh giơ súng, nhắm thẳng ba người:

"Tiếc là, tôi không làm việc cho cô. Tôi chỉ nghe lệnh của ông ấy."

Khẩu s.ú.n.g lóe sáng. Khoảnh khắc sinh tử nghẹt thở.

Tùy Tâm khẽ nhếch môi, đôi mắt như băng tuyết:

"Thế thì thử hết sức mình đi!"

"Chát!"

Cô hóa thành một tàn ảnh. Khoảng cách ngắn ngủi, tốc độ vượt ngoài khả năng của con người. Chỉ một cái nhấc chân, khẩu s.ú.n.g trong tay Hàn Tử Mặc đã văng ra xa.

Đứng trên một chân, mái tóc dài đen nhánh tung lên bởi quán tính, thân hình cô như một bóng kiếm tuyệt mỹ trong màn đêm. Trong thoáng chốc, ánh mắt Hàn Tử Mặc bỗng lóe lên vẻ mê mẩn, nhưng ngay lập tức bị cơn đau ập tới khi cú đá thứ hai dồn toàn bộ sức mạnh lao thẳng vào hông anh.

Không lùi, không né, Hàn Tử Mặc vẫn cười, dang rộng hai tay chờ đón.