Tùy Tâm và Tiêu Lê không đáp lại, chỉ thấy Tiêu Lê làm một động tác mời, nhường đường cho khách đi trước.
Khi bước vào phòng họp, quả nhiên Úc Thời Chiêu cùng vài người khác đã chờ sẵn từ lâu. Thấy họ xuất hiện, trên mặt mọi người đều hiện rõ vẻ vui mừng.
"Thì ra là Cầu Châu!" Úc Thời Chiêu sải bước tới, bắt c.h.ặ.t t.a.y ông: "Đi đường vất vả quá."
Cầu Châu khẽ lắc đầu, ánh mắt lại hướng về phía Tùy Tâm: "Nếu không có cô Tùy, có lẽ tôi đã không thể đứng ở đây rồi."
Khi nhắc đến chuyện lũ nhện thây ma rình rập trong rừng, khuôn mặt Úc Thời Chiêu hiện lên vài phần áy náy: "Gần đây thực sự không đủ nhân lực để quét sạch khu vực xung quanh, khiến các ông gặp nguy hiểm. Thật là…"
"Cậu Úc, đừng nói vậy. Đây không phải lỗi của các cậu." Cầu Châu lên tiếng. "Nếu không nhờ các cậu tận lực ngăn chặn Vua Thây Ma, chúng tôi e rằng đã bị diệt sạch từ lâu. So với tình cảnh ấy, hiện tại là kết quả tốt nhất có thể mong đợi."
"Các ông cũng được ông chủ Dung thuyết phục đến đây sao?" Phàn Phú hỏi, giọng trầm ngạc nhiên: "Cậu ta thật giỏi, tôi nhớ căn cứ H cách đây khá xa, vậy mà cậu ấy đã tới nhanh thế."
"Ông chủ Dung?" Cầu Châu thoáng bối rối: "Có phải là ông chủ Dung của Hậu Nghệ không? Cậu ấy đang thuyết phục gì? Tôi chưa từng gặp cậu ấy."
Câu nói khiến mọi người xung quanh giật mình nhìn về phía Cầu Châu.
"Không phải ông chủ Dung thuyết phục à?" Phàn Phú sững sờ: "Vậy các ông… làm sao vượt núi băng đèo để tới đây?"
"Trước đó, chẳng phải đã phát lệnh triệu tập sao?" Cầu Châu liếc Tùy Tâm lần nữa: "Cô Tùy nói cô ấy đợi ở căn cứ A, nên chúng tôi đã tới."
Tùy Tâm hơi há miệng, ngỡ ngàng: "Các ông… đến đây là vì tôi sao?"
"Đúng vậy." Cầu Châu gật đầu chắc nịch. "Danh tiếng Nữ Thần Chiến Tranh trong thời kỳ tận thế của cô bên chúng tôi không ai là không biết. Tôi dám chắc ngoài căn cứ H, còn có nhiều đại diện từ các căn cứ khác đang trên đường đến đây."
Những người khác nghe vậy thì tỏ vẻ hiểu ra vấn đề.
"Căn cứ H nằm ở vùng giáp biên giới." Tiêu Lê giải thích: "Vì sự sụp đổ của 'Chợ', những người sống sót ở đó quen thuộc với cái tên Tùy Tâm hơn."
"Không chỉ quen thuộc, cái tên cô Tùy, ngay cả trẻ nhỏ mới tập nói cũng biết." Khuôn mặt Cầu Châu hiện lên sự sùng kính mãnh liệt. "Tôi luôn nghĩ những lời đồn đại đều phóng đại, nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, sự mạnh mẽ và thanh tao của cô vượt xa cả truyền thuyết. Không, tôi nghĩ lời đồn còn làm lu mờ đi sự vĩ đại của cô. Cô xứng đáng được ca tụng hơn thế!"
Câu nói càng lúc càng nhiệt tình, và một tiếng vỗ tay mạnh khiến bàn cứng vang lên chát chúa. Tùy Tâm khẽ ngả người, né tránh những tia nước không rõ từ đâu b.ắ.n tới. Không ngờ Cầu Châu trông lịch thiệp, lại là một fan cuồng chính hiệu.
"Cảm ơn sự tán dương của ông." Tùy Tâm vẫn giữ nụ cười hoàn hảo: "Hy vọng chúng ta có thể hợp tác, cùng chống lại kẻ địch cuối cùng."
Chỉ một câu khách sáo, nhưng Cầu Châu lập tức đứng dậy, cúi rạp người trước cô.
"Chỉ nguyện làm theo lệnh của cô Tùy." Ông nghiêm mặt, như hiệp sĩ tuyên thệ với nữ hoàng.
Tùy Tâm suýt nữa không giữ được vẻ bình tĩnh. May mắn thay, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, cứu cô khỏi tình huống khó xử.
"Mời vào." Cô cao giọng: "Chắc là có chuyện gấp."
Cửa mở, A Thanh đứng ở ngưỡng, vẻ mặt kính cẩn nhưng lời anh thốt ra khiến mọi người kinh ngạc:
"Vừa có người từ viện nghiên cứu báo tin… Lâu Thần tỉnh lại rồi."
Rầm!
Chiếc ghế phía sau bị Tùy Tâm vô tình hất ngã khi cô bật dậy quá nhanh.
Đối diện ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong phòng, Tùy Tâm miễn cưỡng mỉm cười:
"Xin lỗi mọi người, mọi người tiếp tục thảo luận, tôi đi xem sao."
"Tôi đi cùng cô." Tiêu Lê cũng đứng dậy.
"Không cần đâu. Vẫn còn nhiều việc cần bàn về phân bổ binh lực, anh nên ở lại." Tùy Tâm nhẹ nhàng từ chối. "Tôi qua đó xem tình hình, mọi người bàn xong cứ nghỉ ngơi. Hai ngày nay mọi người cũng mệt rồi."
Tiêu Lê há miệng định nói gì, nhưng trước ánh mắt kiên định của cô, anh chỉ biết gật đầu.
"Chuyện Vua Thây Ma tỉnh lại là một sự kiện lớn, cô Tùy cứ đi trước." Phàn Phú nói. "Gần đây toàn tin vui, có lẽ lần này cũng không ngoại lệ."
Dù tin vui ông ta mong đợi không giống điều Tùy Tâm hy vọng, cô vẫn mỉm cười cảm ơn.
Giữa ánh mắt lưu luyến của Cầu Châu, Tùy Tâm nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
A Thanh cúi người cung kính hỏi: "Cô Tùy, có cần tôi chuẩn bị xe không?"
"Không cần, cảm ơn." Tùy Tâm nói, rồi lẩm bẩm như tự nhủ: "Trong thành, so với lái xe, tôi đi bộ vẫn nhanh hơn."
A Thanh nghe vậy, nét mặt thoáng vẻ kỳ lạ, rồi nhanh chóng trở nên kính sợ hơn. Anh nhìn theo bóng lưng cô khi Tùy Tâm bất ngờ rút ra một chiếc ván trượt từ không trung và biến mất vào ánh sáng nhạt của buổi sớm.
Đến viện nghiên cứu, như thói quen, Tùy Tâm hướng mắt về gốc liễu nơi thường thấy một bóng người quen. Cô do dự một chút, rồi thu ván trượt, bước tới.
Chỉ vài ngày không gặp, Cảnh Tu Bạch đã trắng bệch hơn nhiều, rõ ràng thiếu ngủ trầm trọng. Nhìn thoáng qua, Tùy Tâm đ.á.n.h giá anh đã không nghỉ ngơi tử tế trong suốt khoảng thời gian này. Dù mệt mỏi, khí chất thanh thoát của anh vẫn nổi bật, làm cô khó rời mắt.
Thấy cô đến, Cảnh Tu Bạch đứng dậy, bước tới như đã chờ đợi từ lâu.
"Lâu Thần tỉnh thật rồi à?" Cô hỏi.
Nụ cười vừa nở trên mặt anh lập tức chững lại. Anh khẽ gật đầu:
"Đã có dấu hiệu có ý thức, nhưng nói là tỉnh thì không chính xác. Hiện tại, anh ấy chưa thể phản ứng với môi trường xung quanh."
Tùy Tâm cau mày: "Vậy sao gọi là tỉnh… Tôi có thể vào xem không?"
"Đương nhiên."
Theo chân anh vào viện nghiên cứu, cô nhìn thấy Giáo sư Cảnh, Tiến sĩ Sairo và Albert đứng bên ngoài một phòng thí nghiệm cải tạo thành phòng bệnh. Họ cúi đầu thảo luận khe khẽ.
Thấy Tùy Tâm, họ tỏ ra vui mừng. Cô chỉ gật đầu đáp lại, ánh mắt nhanh chóng dán chặt vào bóng dáng gầy gò bên trong phòng qua lớp kính lớn.
"Giờ tôi có thể vào không?" cô hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Được, nhưng cần mặc đồ bảo hộ." Giáo sư Cảnh đáp. "Chúng tôi chưa xác định virus trên người cậu ta lây lan bằng cách nào, cẩn thận vẫn hơn."
Tùy Tâm ngoan ngoãn để Sairo giúp mặc bộ đồ bảo hộ. Nhân lúc đó, cô hỏi khẽ:
"Tiến sĩ Sairo, tình trạng Lâu Thần thế nào rồi?"
annynguyen
Động tác của Sairo khựng lại, rồi cô mỉm cười chua xót:
"Thành thật mà nói, chúng tôi không biết. Dữ liệu của anh ấy trong nhiều năm qua đều nằm trong tay Raphael. Với khoảng thời gian ngắn và yêu cầu cách ly, tiến triển nghiên cứu chưa nhiều. Hiện tại, chúng tôi chỉ xác định một điều: trong đầu anh ấy có một ý chí rất mạnh mẽ. Nhưng ý chí đó hướng về điều gì, chúng tôi không rõ."
"Ý chí?" Tùy Tâm ngẫm nghĩ. "Ý cô là anh ta đang khao khát làm một điều gì đó?"
"Đúng vậy." Sairo gắn xong mũ bảo hộ, nhìn thẳng vào mắt cô qua lớp kính: "Cảnh Tu Bạch nói cô là người gần gũi nhất với Lâu Thần. Chúng tôi hy vọng cô có thể giúp anh ấy thức tỉnh, như lần trước, khi cô làm điều đó ngoài tường thành."
Ánh mắt Tùy Tâm lóe sáng: "Nếu có thể, đó cũng là điều tôi mong muốn."
"Chúc may mắn." Sairo vỗ nhẹ vai cô.
Đi qua một lối đi đặc biệt, Tùy Tâm bước vào phòng bệnh của Lâu Thần.
Đến gần, cô nhận thấy dáng vẻ của anh còn rõ ràng hơn qua lớp kính. Làn da xanh xao, nổi rõ những mạch m.á.u kỳ lạ, khiến cô không khỏi thắt lòng.
Anh ta lặng lẽ nằm đó, sự sống duy nhất được chứng minh bởi những nhịp sóng nhỏ trên màn hình máy móc.
Cổ họng Tùy Tâm nghẹn lại.
"Tôi có thể chạm vào anh ta không?" Cô quay đầu hỏi qua hệ thống truyền âm.
"Được." Cảnh Tu Bạch trả lời.
Cô ngồi xuống bên giường, qua lớp găng tay bảo hộ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy guộc của Lâu Thần.
Cổ tay anh mảnh khảnh, cảm giác không bình thường khiến cô thoáng sững sờ.
"Làn da của anh ấy không rõ vì lý do gì, không thể để lại bất kỳ vết thương nào." Cảnh Tu Bạch giải thích qua loa:
"Ngay cả việc lấy m.á.u cũng thất bại. Kim tiêm xuyên vào như rơi vào hư không, không hút ra được gì, mà cũng không để lại dấu vết m.á.u khi rút ra."
Ngay cả việc lấy m.á.u cũng không làm được. Không ngạc nhiên khi đến giờ, ngay cả những người như Giáo sư Cảnh cũng chưa tìm ra cách giải quyết.
Ánh mắt Tùy Tâm trầm xuống, nhìn gương mặt xanh xao của Lâu Thần, khẽ thở dài:
"Lâu Thần, rốt cuộc anh đang che giấu điều gì?"
Sau khi Tùy Tâm nói xong, những người đang chăm chú quan sát bên ngoài đột nhiên đồng loạt đứng thẳng dậy.
Trong ánh mắt kinh ngạc, bàn tay mà Tùy Tâm đang nắm bỗng động đậy, rồi đôi mắt của Lâu Thần khẽ mở ra một khe nhỏ.
"Lâu Thần?"
Sự ngạc nhiên và vui sướng lẫn lộn trong giọng nói của cô. Vừa gọi tên anh, cô vừa cúi sát hơn.
Dưới tiếng gọi của cô, ánh mắt Lâu Thần khẽ run rẩy. Trên màn hình máy móc, chỉ số hoạt động não bộ của anh bất ngờ tăng vọt.
"Anh ta có phản ứng rồi!" Giọng Sairo đầy phấn khích. Cô ấy nắm chặt Albert, định quay người bỏ đồ bảo hộ thì bị Cảnh Tu Bạch ngăn lại.
"Đợi đã." Anh chăm chú nhìn hai người trong phòng bệnh: "Đừng làm phiền họ lúc này."
"Lâu Thần, anh tỉnh chưa? Có nghe được tôi nói không?" Giọng Tùy Tâm run lên vì xúc động. Cô cúi sát hơn, không bỏ sót bất kỳ hơi thở nào của anh:
"Lâu Thần, tôi ở đây."
Đôi môi Lâu Thần khẽ động đậy. Tùy Tâm gần như muốn tháo bộ đồ bảo hộ, nhưng lý trí kịp ngăn cô lại. Cô nghiêng tai, dán gần vào môi anh để nghe rõ hơn.
“Tuỳ... Tâm... Tuỳ.. Tâm..."
Cô nghe thấy. Lâu Thần đang gọi tên cô, từng tiếng một, lặp đi lặp lại.
"Tôi ở đây." Cô khẽ đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định:
"Ý chí của anh rất mạnh mẽ, Lâu Thần. Trong thế giới tỉnh thần, anh là bất khả chiến bại. Cố gắng thêm chút nữa, anh nhất định sẽ tỉnh lại."
“Tuỳ... Tâm..."
Lâu Thần vẫn chỉ gọi tên cô, ánh mắt mơ hồ, như đang vùng vẫy trong bóng tối vô tận. Dường như điều duy nhất giữ anh không bị bóng tối nuốt chửng là hình bóng cô. Anh lặp đi lặp lại cái tên ấy, như ngọn đèn dẫn lối.
Tùy Tâm siết c.h.ặ.t t.a.y anh:
"Anh nghe thấy tôi chứ? Tôi đang ở đây. Anh đã làm rất tốt rồi. Cố thêm lần cuối cùng, chỉ một lần nữa thôi."
Nhưng dưới ánh mắt đầy hy vọng của cô và những người bên ngoài, Lâu Thần vẫn không thể mở mắt hoàn toàn. Sau vài lần gọi tên cô, anh như kiệt sức. Đôi mắt vừa hé mở lại khép lại, và trên màn hình máy móc, các chỉ số dần trở lại trạng thái tĩnh lặng.
Hy vọng trong mắt Tùy Tâm cũng dần vụt tắt.
Cô nhìn anh vài giây, chắc chắn rằng anh sẽ không phản ứng thêm, rồi quay lại bước vào hành lang khử trùng đặc biệt.
Sau các bước khử trùng, cô tháo bộ đồ bảo hộ, đứng trước nhóm người đang chờ:
"Các người đã thấy rồi đấy." Cô nói.
"Tôi không thể đ.á.n.h thức ý thức của anh ấy. Chúng ta cần tìm cách khác."
"Cháu làm được đến mức này đã vượt xa dự đoán của chúng ta rồi." Giáo sư Cảnh nhẹ giọng an ủi.
"Chúng ta đã mất nhiều ngày mới khiến hoạt động não của cậu ấy có chút d.a.o động. Cháu chỉ đến một lần đã khiến cậu ấy cử động."
"Nhưng không thể khiến anh ấy tỉnh lại hoàn toàn." Tùy Tâm nói, giọng thấp dần.