“Anh Cảnh học được chiêu này từ bao giờ vậy?” Tùy Tâm bật cười nhẹ.
“Thời buổi này muốn sống không dễ, phải học thêm vài kỹ năng.” Cảnh Tu Bạch đáp, giọng nghiêm túc.
Cả hai lặng im. Trong làn khói bạc hà mỏng manh, Tùy Tâm tận hưởng màn massage đầu bất ngờ.
Khi Cảnh Tu Bạch thu tay lại, Tùy Tâm mở mắt. Cô dập tắt điếu t.h.u.ố.c chỉ cách ngón tay mình một khoảng rất nhỏ.
“Từ tối nay tôi sẽ đứng trên tường thành tại cổng chính,” cô nói, chặn lời định thốt của Cảnh Tu Bạch. “Tôi có thể không ngủ vài ngày, anh thì không. Nghe lời tôi, về nghỉ ngơi đi.”
Cảnh Tu Bạch lặng thinh.
“Phía sau, tôi sẽ dặn Tiêu Lê thêm lần nữa. Phần lớn quân lực vẫn tập trung ở cổng trước. Hy vọng không có thây ma nào học được cách bơi.”
“Hiện tại chưa phát hiện trường hợp nào như vậy.” Sắc mặt Cảnh Tu Bạch trầm xuống. “Nhưng có một điều khiến tôi rất lo.”
Anh hiếm khi bộc lộ nỗi lo rõ rệt, khiến Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn anh. “Điều gì khiến anh lo đến mức này?”
“Raphael.” Anh buông một câu ngắn gọn.
Tùy Tâm bật cười. “Chẳng phải điều đó là nỗi lo chung sao?”
“Thực ra, tôi đã nhắc trước đây, nhưng mấy ngày qua càng nghĩ càng thấy bất an.” Nhìn vẻ nghiêm trọng của anh, Tùy Tâm thẳng lưng, tập trung: “Nói đi.”
“Trước đây, anh ta ở trong tối, còn chúng ta ở ngoài sáng. Giờ vẫn vậy,” Cảnh Tu Bạch nhìn thẳng mắt cô. “Đợt thây ma tiến đến, chúng ta không chắc đã là toàn bộ quân lực của anh ta. Và còn một điều nữa… về cô.”
“Về tôi?” Tùy Tâm nhướng mày.
“Anh ta biết cô là con át chủ bài lớn nhất của phe loài người. Đồng thời, tìm mọi cách để chiếm lấy cô. Giờ anh ta đã biết cô ở đây mà vẫn liều lĩnh tiến đến. Tôi lo rằng anh ta đã tìm cách khống chế cô.”
Tùy Tâm trầm ngâm.
“Đó chính là điều tôi lo nhất,” Cảnh Tu Bạch hít sâu. “Nếu, tôi nói nếu… trên chiến trường cô cảm thấy không thể đối đầu, nhất định đừng cố cầm cự.”
Tùy Tâm ngẩng nhìn anh. Ánh mắt Cảnh Tu Bạch đầy lo lắng. Gương mặt vốn đã khiến người khác có cảm giác không thực, giờ càng cuốn hút, u sầu khi dồn trọn tâm trí vào một người.
Cô nhận ra mình gần như không nhớ nổi lần đầu gặp anh ra sao. Từ lúc thấy gương mặt anh qua màn hình phim, đến lần đầu anh chĩa s.ú.n.g về phía cô – ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết. Mọi thứ như đã thuộc về một kiếp trước xa xăm.
“May mà tôi không hâm mộ thần tượng,” cô buột miệng.
Cảnh Tu Bạch sững. “Cái gì?”
“À… ý tôi là mọi người coi tôi như thần tượng. Không ai nghĩ tôi thua Raphael, nên anh cũng đừng lo.”
Trong lòng cô toát mồ hôi lạnh. Nếu trước đây cô là người cuồng thần tượng, việc liên hệ giữa diễn viên trong phim và con người thực tế sẽ rất ngượng ngùng. Nhưng liệu có thể hai con người từ hai thế giới lại giống nhau đến vậy? Ý nghĩ đó vụt qua đầu cô.
Ngẩng lên, cô bắt gặp ánh mắt thoáng tức giận của Cảnh Tu Bạch. Lần này đến lượt cô sững người. Sao anh lại giận?
“Cô là con người, không phải thần thánh,” giọng anh cứng. “Không gì quan trọng hơn mạng sống. Một điều Lâu Thần nói đúng – cô không có nghĩa vụ phải bảo vệ tất cả.”
Tùy Tâm sững sờ. “Mọi người đều xem tôi như chiến thần cứu thế, chỉ anh và Lâu Thần nghĩ tôi cũng có thể chết.”
"Con người dĩ nhiên sẽ chết, nhưng không ai có quyền yêu cầu người khác phải c.h.ế.t vì mình." Giọng Cảnh Tu Bạch dịu lại, như lẫn vào tiếng gió, gần như mang chút van nài: "Hứa với tôi, đừng cứng đầu, được không?"
Tùy Tâm sững lại. Từ bao giờ cô đã trở thành người mà người khác phải năn nỉ đừng tự tìm chết?
"Được." Cô đáp khẽ, giọng mơ hồ.
Cảnh Tu Bạch trông như vừa trút được tảng đá đè nặng trên vai.
Đêm ấy, đúng như lời đã hứa, Tùy Tâm bước lên tường thành trong gió lạnh, cùng những chiến sĩ canh gác nhìn về khoảng tối xa xăm.
Trong ánh sáng chập chờn, cô bỗng nhận ra bên cạnh có ai đó đang run lên. Quay đầu lại, là người lính trẻ mà cô từng gặp vài lần. Anh ta cố gắng che miệng, kiềm chế sự xúc động, ánh mắt không rời cô.
"Lại là anh à." Tùy Tâm khẽ mỉm cười, nhưng trong giọng có chút sắc lạnh của gió đêm: "Tối nay đến lượt anh trực sao?"
"Đúng vậy, cô Tùy." Dưới ánh đèn pha, khuôn mặt người lính trẻ đỏ bừng. Cách anh ta nhìn cô vừa ngưỡng mộ vừa ngại ngùng – như một kẻ hâm mộ bất đắc dĩ.
"Anh tên gì?" Cô chủ động hỏi.
"Tôi… tôi tên là Quách Tử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
annynguyen
"Quách Tử." Cô nhắc lại, mắt nhìn thẳng: "Anh có sợ không?"
"Có cô Tùy ở đây, chúng tôi chẳng ai sợ cả." Đôi mắt Quách Tử sáng lấp lánh.
"Vậy sao." Tùy Tâm khẽ nói, nhưng ánh nhìn nghiêm nghị: "Dù thế nào cũng phải cẩn thận. Trên chiến trường, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng đủ trả giá bằng mạng sống."
Quách Tử gật đầu rồi lại lắc đầu: "Cô Tùy, chúng tôi không phải không sợ chết… nhưng vì có cô ở đây, chúng tôi tin rằng, dù chúng tôi có chết, cô cũng sẽ tiêu diệt lũ quỷ dữ, đưa thế giới trở lại bình thường."
Lời nói ấy khiến Tùy Tâm thoáng khựng lại.
Quách Tử bối rối, mặt đỏ lên: "Ý tôi là… chiến tranh chắc chắn sẽ có người chết, hoặc tôi, hoặc kẻ địch. Chết không đáng sợ. Đáng sợ hơn là c.h.ế.t trong bóng tối, không biết mình đang chiến đấu vì điều gì, không biết lần này không c.h.ế.t thì lần sau có còn cơ hội… Tôi… tôi không giỏi ăn nói…" Anh cúi đầu, giọng nhỏ dần.
Những lời ấy khiến Tùy Tâm ngạc nhiên đến nghẹn lại. "Quách Tử, anh bao nhiêu tuổi?"
"21 tuổi." Anh đáp gần như theo phản xạ.
"Có biết bao người 21 tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học." Cô khẽ thở ra, mắt nhìn xa xăm: "Tôi hiểu ý anh."
Quách Tử nở nụ cười ngây nhưng chân thành: "Cô đừng nâng tôi cao quá… Tôi biết mình nói lộn xộn. Chỉ là, dù tôi biết mình sẽ chết, tôi vẫn muốn cái c.h.ế.t của mình có ý nghĩa. Chỉ cần cái c.h.ế.t đó giúp nhiều người nhìn thấy tương lai, vậy là đủ."
Tùy Tâm nhìn anh ta hồi lâu, rồi bất ngờ vươn tay cầm khẩu s.ú.n.g của anh.
Quách Tử c.h.ế.t lặng, đứng sững, nhìn cô nhấc khẩu s.ú.n.g nặng mà bình thường anh phải dựa vào tường thành mới giữ nổi – vậy mà cô cầm lên nhẹ như không.
"Gatling 12.8 ly, s.ú.n.g tốt, nhưng vẫn chưa đủ." Cô ước lượng, rồi lấy từ không gian ra một khẩu s.ú.n.g máy khổng lồ, kiểu dáng thô kệch và đáng sợ hơn nhiều, đặt lên vị trí s.ú.n.g ban đầu: "Trận chiến sắp tới, phải dùng cái này."
Miệng Quách Tử há hốc. Anh nhận ra ngay đó là loại Gatling lắp trên máy bay chiến đấu – gần như tháo rời trực tiếp từ một chiếc chiến cơ. Ngay cả trước tận thế, loại vũ khí này cực hiếm khi xuất hiện trên chiến trường.
Anh ta còn chưa kịp khép miệng thì đã thấy Tùy Tâm đi một vòng quanh tường thành. Khi cô quay lại, tất cả các chốt s.ú.n.g bảo vệ thành đều đã được thay bằng những khẩu tương tự.
Cô… không chỉ là chiến thần bất khả chiến bại mà mọi người ca tụng. Cô là một kho vũ khí sống.
Ngay lập tức, ánh mắt Quách Tử, và cả những người xung quanh, đều tràn ngập sự sùng bái.
Tùy Tâm dồn toàn lực củng cố lớp phòng thủ cho tường thành. Sau khi kiểm tra xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Trận chiến sắp tới rõ ràng không thể chỉ dựa vào sức mạnh của riêng cô để bảo vệ tất cả mọi người. Nhưng cô có thể làm điều quan trọng nhất: chỉ huy toàn lực mà không hối tiếc.
Trong hai, ba ngày tiếp theo, những người lính trên tường thành thay phiên nhau, duy chỉ có Tùy Tâm là không đổi. Ngoại trừ vài lần cần thiết phải xuống thành, cô gần như đứng trên tường suốt hai ngày rưỡi.
Đêm thứ hai, qua kính ngắm, cô phát hiện điều bất thường. Một đợt sóng thây ma bất tận đang tiến về từ phía xa. Mặc dù khoảng cách còn khá lớn, sự rung chuyển mơ hồ của mặt đất đã báo hiệu rõ ràng: trận chiến sắp bắt đầu.
Nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng, không khí trong căn cứ căng thẳng nhưng vẫn trật tự. Tất cả chiến sĩ ở tuyến phòng thủ đầu tiên ngẩng cao đầu, ánh mắt ngưỡng mộ và kỳ vọng hướng về cô gái đứng trên đỉnh tường – lá cờ sống động của họ.
Rạng sáng ngày thứ ba, bầy thây ma đã tiến sát chân thành. Qua cánh cửa dày cộp, những tiếng rít gào chói tai vang lên khắp nơi.
"Xa thủ vào vị trí!"
"Súng máy vào vị trí!"
"Pháo binh vào vị trí!"
"Bộ binh vào vị trí!"
"Đội dị năng vào vị trí!"
Những tiếng hô dõng dạc vang vọng giữa bầu trời sáng sớm. Tùy Tâm từ từ giơ thẳng tay ra phía trước.
"Xuất kích."
Chiến tranh bùng nổ.
Đây không chỉ là trận chiến – mà là một cuộc chiến khốc liệt đúng nghĩa.
Đội tiên phong của Raphael chủ yếu là thây ma. Theo sau là vài con quái vật biến dị khổng lồ, được điều khiển bởi thây ma cấp cao. Khi một con thằn lằn biến dị cao hơn chục mét xuất hiện, cái đuôi dài quất mạnh, toàn bộ phe con người lặng im trong giây lát. Ngay cả Tùy Tâm cũng không khỏi giật mình, ánh mắt hơi co lại.
Lớp da của thằn lằn biến dị cứng rắn đến mức khó tin; đạn từ s.ú.n.g máy b.ắ.n vào chỉ tóe vài tia lửa, trừ khi tấn công liên tục một chỗ, nếu không sẽ không thể xuyên thủng. Đôi mắt dọc lớn như đèn lồng của chúng lạnh lùng, thèm khát nhìn chằm chằm con người nhỏ bé.
Raphael quyết tâm phá vỡ phòng tuyến cuối cùng. Dù không xuất hiện, sức mạnh anh ta phô bày đã đủ đáng sợ.
Các dị năng giả phối hợp tác chiến. Văn Thu – dị năng hệ Thổ – tạo ra những hố sâu khổng lồ, chôn sống quái vật và thây ma. Dị năng giả hệ Hỏa biến chiến trường thành biển lửa, thiêu rụi từng đợt thây ma. Một cột băng đ.â.m thẳng lên trời, cắm chặt hai con thằn lằn khổng lồ cùng hàng loạt thây ma, biến chúng thành mộ băng.
Nhưng số lượng kẻ địch quá đông, vượt xa sức mạnh các dị năng giả, những người chỉ chiếm phần nhỏ. Phần còn lại là các chiến sĩ sẵn sàng hy sinh để bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, bảo vệ tường thành phía sau.
Khi một con thằn lằn há to miệng đầy răng sắc nhọn chuẩn bị nuốt cả đội chiến sĩ, một mũi tên dài bằng cánh tay đàn ông xé gió lao tới, xuyên thẳng vào miệng nó. Con quái vật gục xuống.
Những người vừa thoát c.h.ế.t ngước lên, nhìn về tường thành, nơi bóng dáng quen thuộc đứng sừng sững. Tùy Tâm trên đỉnh cao nhất, phía sau là mặt trời chầm chậm nhô lên, soi rọi quyết tâm và hy vọng của tất cả.