Người phụ nữ không nhận được phản hồi từ Tùy Tâm, càng cúi thấp đầu hơn, chuẩn bị đập đầu xuống đất trước mặt cô.
Nhưng động tác của bà đã bị dừng lại.
Một bên đầu gối của Tùy Tâm nhấc lên, chặn chính giữa trán của bà, khiến bà dù có cố gắng thế nào cũng không thể cúi xuống thêm nữa.
Tùy Tâm từ từ đẩy đầu gối, buộc bà phải ngẩng cả nửa người lên.
— "Đứng dậy mà nói chuyện." Giọng cô điềm tĩnh, nhưng không cho phép tranh cãi.
— "Không, không, tôi quỳ là được rồi!" Người phụ nữ già ngơ ngác trong chốc lát, sau đó lao mình về phía trước như một con hổ đói, định ôm lấy chân Tùy Tâm.
Nhưng ngay cả thây ma cấp cao cũng không thể chạm vào người cô, huống chi là một bà lão.
Tùy Tâm chỉ khẽ lùi lại một bước. Bà lão vừa ngẩng đầu đã ngã sấp mặt xuống đất.
— "Xong chưa?" Giọng Tùy Tâm không hề d.a.o động cảm xúc.
Bà lão, với vẻ mặt bám đầy bụi đất, ngẩng lên nhìn cô. Ánh mắt bà ta đầy sự cuồng nhiệt, pha lẫn chút trách móc:
— "Thần linh, nếu ngài đã thương xót nhân loại, giáng trần xuống thế, sao lại phải mang thân xác loài người? Sao lại từ chối lòng thành của chúng tôi?"
— "Đừng được voi đòi tiên." Tiêu Lê nghiến răng, giọng đầy bực tức.
Bà lão không thèm để ý đến Tiêu Lê, mà lớn tiếng nhìn quanh:
— "Thưa mọi người! Vị 'cô Tùy' này chính là thần linh cứu thế của nhân loại! Thần thật sự tồn tại! Tôi chưa từng nói dối! Nhìn xem nguồn tài nguyên cô ấy mang tới, nhìn xem khả năng kiểm soát mọi thứ trong tay cô ấy! Chẳng lẽ các người không thừa nhận cô ấy là thần sao?"
Ánh mắt Tùy Tâm khẽ giật.
Quả nhiên, những người trước đó căm ghét tà giáo bỗng có người d.a.o động.
— "Phải rồi, nói gì thì nói, cô Tùy quả thực..."
— "Từ khi cô ấy đến đây, mọi thứ đều thuận lợi hơn."
— "Không phải mọi người đều gọi cô ấy là 'Nữ chiến thần' sao? Có lẽ cô ấy thật sự..."
Những ánh mắt nhìn Tùy Tâm vốn đầy ngưỡng mộ giờ đây lại pha lẫn sự e dè khó tả.
Khi một người vẫn là "người", dù mạnh đến đâu, người ta vẫn có thể vừa tôn trọng vừa yêu mến. Nhưng nếu người đó trở thành một thứ "khác người", như thần linh hay dị loại, thái độ của đám đông sẽ thay đổi.
Nỗi sợ bản năng khiến họ bài xích, bất kể người đó đã làm gì.
Trong những ánh nhìn phức tạp đó, Tùy Tâm khẽ nhếch khóe môi, nụ cười mỏng manh nhưng sắc lạnh.
Tiêu Lê liếc nhìn cô, ánh mắt dò hỏi. Cô giơ tay ra hiệu anh ta hãy bình tĩnh, cô tự xử lý được.
Tùy Tâm nhìn thẳng vào mắt bà lão, và trong ánh mắt bà, cô thấy lóe lên niềm vui bí mật.
— "Đi vòng vo như thế này thật chẳng thú vị." Tùy Tâm nói, giọng đầy thản nhiên: "Nói thẳng đi, bà muốn tôi làm gì?"
Bà lão đảo mắt, cúi đầu đầy khiêm nhường:
— "Nguyện vọng duy nhất của chúng tôi là mong ngài chấp nhận lòng thành của chúng tôi. Chúng tôi sẽ dâng hiến tất cả cho ngài..."
— "Làm ngay!"
Giọng Tùy Tâm đột ngột cao lên, như tiếng thác nước đập mạnh vào đá.
Không quá lớn, nhưng nó vang lên như tiếng chuông rung tận sâu trong lòng người.
Bà lão cùng đám đông phía sau sững người, im lặng nhìn cô.
— "Đừng gọi tôi là thần. Tôi không phải thần." Ánh mắt cô sắc bén, lạnh lẽo như băng, giọng cô trở nên nghiêm khắc hơn:
"Gán cho tôi cái danh xưng các người tự tưởng tượng, sau đó ngang nhiên yêu cầu tôi làm những gì các người mong muốn? Tôi là người hay thần, từ khi nào đến lượt các người phán xét?"
— "Nhưng, thưa thần..." Bà lão hấp tấp nói.
— "Tôi bảo im miệng!"
Cái nhìn sắc lạnh của Tùy Tâm quét qua bà lão, sự uy nghiêm được tôi luyện từ m.á.u và lửa nơi chiến trường bộc phát, khiến bà ta run lên và cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô nữa.
Những "môn đồ" phía sau bà ta cũng không ai dám hé môi.
Tùy Tâm trầm ngâm vài giây, rồi bất ngờ cười nhạt:
— "Nếu tôi thực sự là thần, các người định dâng hiến cho tôi thứ gì?"
Ánh mắt bà lão khẽ động.
Nếu là trước đó, bà ta sẽ không ngần ngại nói ra mong muốn của mình. Nhưng Tùy Tâm đã đi trước một bước, thẳng thừng chỉ ra ý đồ của bà ta, giờ nếu bà ta thừa nhận thì chẳng khác nào tự tố cáo mình.
Bà lão đảo mắt, rồi lại cúi đầu khiêm nhường: "Chúng tôi chỉ muốn..."
Tùy Tâm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ già trước mặt, giọng nói lạnh lùng và sắc bén vang lên:
— "Tôi nói rồi, các người luôn miệng bảo muốn hiến dâng bản thân… nhưng thực chất chẳng làm được gì ngoài lời nói. Các người chỉ muốn tôi liều mạng thay các người mà thôi, đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người phụ nữ già cúi gập người, cố tỏ vẻ thành kính: "Xin… xin người hãy ban cho chúng tôi sự che chở. Chúng tôi quá nhỏ bé, không thể làm gì hơn ngoài việc dâng hiến cho người."
Nhưng bà ta nhanh chóng nhận ra xung quanh có điều gì đó bất thường. Những ánh mắt vốn có vẻ đồng tình giờ đây lại ánh lên sự giễu cợt. Trước khi kịp suy nghĩ, bà ta đã nghe giọng nói đầy mỉa mai của Tùy Tâm:
— "Mọi người đều nghe rõ rồi chứ? Ý đồ của bà ta, giờ thì ai cũng hiểu."
Tùy Tâm ngừng lại, chợt nhớ rằng câu thành ngữ cô định dùng không phù hợp ở thế giới này, liền nuốt lại.
— "Tôi không hiểu người đang nói gì! Tôi thật sự muốn dâng hiến cho người..." Bà lão cố gắng thanh minh.
— "Dâng hiến?" Tùy Tâm cắt ngang, giọng đầy khinh miệt: "Từ này mà phát ra từ miệng các người, đúng là trò đùa lớn nhất tôi từng nghe trong đời. Nói đến dâng hiến? Được, thời đại này không thiếu cơ hội dâng hiến đâu. Lúc bầy thây ma bao vây thành phố, người dân chiến đấu để bảo vệ các người, các người ở đâu?"
Bà ta cúi mặt, không đáp, sự im lặng xác nhận lời buộc tội của Tùy Tâm.
— "Không có? Vậy khi chiến tranh nổ ra, hàng loạt chiến binh hy sinh để bảo vệ quê hương, các người ở đâu?"
— "Chúng tôi... chúng tôi nghĩ đó là ý chỉ của thần linh, muốn thanh tẩy thế gian..." Bà lão biện bạch, giọng yếu ớt.
— "Ồ, thế giờ các người nói tôi là thần, muốn dâng hiến cho tôi. Vậy tôi bảo trong trận chiến tiếp theo, các người hãy xung phong lên tuyến đầu, đến khi nào các người c.h.ế.t hết thì những chiến binh khác mới ra trận. Các người làm được không?"
Bà lão c.h.ế.t lặng, không nói nên lời.
— "Người... người sao có thể..."
— "Tại sao tôi lại không thể?" Tùy Tâm nhếch môi cười lạnh: "Các người không phải luôn miệng nói muốn dâng hiến sao? Bao nhiêu cơ hội trước đây không tận dụng, giờ tôi nhân từ cho thêm một cơ hội, sao lại từ chối?"
Nhìn thấy sự bối rối của bà ta, ánh mắt Tùy Tâm sắc lạnh như dao. Bà ta cúi gằm mặt, cuối cùng bùng nổ:
— "Cô không phải thần! Thần không nhẫn tâm để tín đồ của mình hy sinh. Cô là ác quỷ! Không, cô chính là sứ giả của ác quỷ! Phải thiêu c.h.ế.t cô, thiêu c.h.ế.t cô thì thân mới tha thứ cho chúng ta!"
Nhưng lần này, không ai tin vào lời gào thét điên cuồng của bà ta nữa.
— "Không theo kịch bản của các người, giờ đột ngột đổi thoại à?" Tùy Tâm khoanh tay, thản nhiên nhìn bà ta, ánh mắt như xem một trò hề.
Bà lão thở dốc, thấy những người dân xung quanh không đứng về phía mình, bèn quay sang hô hào đồng bọn:
— "Maul! Hãy bắt con quỷ này lại! Dù cô ta mạnh đến đâu, cũng không thể để cô ta làm ô uế mảnh đất này!"
Tùy Tâm chớp mắt đầy bất ngờ. Nhưng trước khi cô kịp ra tay, những người dân xung quanh đã xông lên, bao vây và trấn áp những kẻ áo choàng trắng.
— "Đánh c.h.ế.t bà già yêu quái này! Lừa gạt trẻ con và người già còn chưa đủ, giờ dám bôi nhọ cô Tùy à?"
— "Đúng đấy! Bao nhiêu người đã c.h.ế.t vì cái lý thuyết 'hiến dâng' vớ vẩn của bọn họ rồi! Đánh! Đánh c.h.ế.t chúng đi!"
Thấy Tùy Tâm ngạc nhiên, Tiêu Lê đứng bên giải thích:
— "Người dân đã hận bọn áo choàng trắng này từ lâu rồi. Trước đây tôi định xử lý bọn họ trước khi cô đến, nhưng vì... tôi bị thương, sau đó lại bận rộn nên quên mất."
Tùy Tâm nhận ra Tiêu Lê cố tình nuốt chữ "Lâu Thần" trong câu nói của mình. Gương mặt cô trầm xuống, nhưng không nói gì thêm, để anh ta tiếp tục:
annynguyen
— "Bọn họ luôn giấu mình rất kỹ, tìm ra đã khó, không ngờ lần này lại tự đưa mình vào tròng."
— "Ừm." Tùy Tâm đáp nhạt, bước lên trước, ánh mắt lạnh như thép, sẵn sàng đối mặt với bất cứ hiểm nguy nào.
— "Dừng tay." Giọng cô vang lên.
Đám đông đang đ.á.n.h nhau náo nhiệt lập tức ngừng lại, lùi ra sau với vẻ tức tối.
Những kẻ áo choàng trắng giờ đây không còn chút phong thái ngạo mạn nào; nếu không mặc áo choàng, họ chẳng khác gì những kẻ thất bại.
— "Các người không thực sự tin vào thần linh. Chỉ muốn mượn danh thần để thao túng người khác mà thôi." Tùy Tâm cúi xuống, ghé sát vào khuôn mặt kinh hãi của bà lão: "Tôi nói đúng không, 'tín đồ'?"
Bà lão há miệng định nói gì đó, nhưng không thốt nên lời. Với bà ta, gương mặt xinh đẹp của Tùy Tâm lúc này thậm chí còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
— "Mặc dù đã giải quyết xong, tôi vẫn muốn nói với mọi người một câu." Tùy Tâm đứng thẳng người, định kết thúc hoàn toàn sự việc này: "Chúng ta đều là những con người bình thường trong hàng tỷ người trên thế giới. Lý do chúng ta tụ họp tại đây không phải vì một vị thần nào đó dẫn lối, mà là vì lòng dũng cảm và sự không cam chịu của chúng ta."
— "Không cam chịu việc bị lũ thây ma chà đạp. Không cam chịu việc phải dâng nhà cửa cho kẻ khác. Không cam chịu để nền văn minh nhân loại bị hủy diệt hoàn toàn! Đó mới là lý do chúng ta ở đây, các bạn và cả tôi." Tùy Tâm hít sâu, ánh mắt sáng lên: "Nếu thật sự có thần thánh trên đời, thì đó chính là những chiến binh đã hy sinh vì chúng ta, vì mái nhà của chúng ta. Họ đã dùng chính mạng sống để đổi lấy chút yên bình hiện tại và cả chiến thắng trong tương lai. Họ mới là những người bảo vệ thật sự của chúng ta! Không phải là những kẻ giả thần giả quỷ, lúc cần thì quỳ dưới chân bạn, nhưng lại chỉ biết nói lời sáo rỗng, chẳng chịu làm gì để giúp đỡ."
Cô nghiêng đầu, liếc nhìn người mặc áo choàng trắng đang co rúm dưới đất: "Những kẻ như thế này, không xứng được gọi là con người."
Kẻ áo choàng trắng run rẩy; ánh mắt mọi người nhìn họ như những lưỡi d.a.o sắc bén.
Tùy Tâm quay đi, không buồn nhìn thêm, mà hướng về phía Tiêu Lê, chỉ vào phía sau lưng mình: "Anh xử lý họ đi, tuyệt đối đừng để loại người như thế này có cơ hội quay trở lại."
— "Rõ." Tiêu Lê đáp, và thầm lầm bẩm: "Chuyện gì đâu không..."
Vì sự cố bất ngờ này, bữa tối không kéo dài lâu mà nhanh chóng kết thúc. Sau khi chào tạm biệt bạn bè, Tùy Tâm đi vòng quanh căn cứ, mới nhận ra rằng Cảnh Tu Bạch hoàn toàn không xuất hiện ở bữa tiệc.
Cô nghĩ một lúc, rồi quyết định đi về phía tòa nhà hành chính. Đêm nay, gió vẫn mang hơi nóng hầm hập, nhưng Tùy Tâm cảm giác dường như nhiệt độ không còn cao như trước nữa. Thế giới đang dần tốt hơn, thời tiết cũng vậy. Rồi sẽ có ngày, con người giành lại tự do, xã hội sẽ trở lại như bình thường.
Khi đến phòng điều khiển của tòa nhà hành chính, Tùy Tâm ngay lập tức thấy bóng dáng Cảnh Tu Bạch, gương mặt anh bị ánh sáng từ màn hình chiếu lên, trông nhợt nhạt. Cạch! Cô tiện tay bật đèn.
— "Sao về sớm vậy?" Cảnh Tu Bạch hơi ngạc nhiên: "Tôi tưởng ít nhất cũng phải đến 11 giờ chứ."
— "Có chút sự cố." Tùy Tâm trả lời.
Vừa bước vào đây, cô liền cảm thấy toàn thân thả lỏng. Dù nơi này không phải phòng của cô, thậm chí không có cả ghế nghỉ, nhưng cô vẫn thấy thoải mái, như không cần lo nghĩ gì. Có lẽ vì "quân sư quạt mo" của cô đang ở đây?
Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh; ánh mắt Cảnh Tu Bạch thoáng hiện lo lắng: — "Đã xảy ra chuyện gì?" Vốn không định nói nhiều, nhưng khi nghe anh hỏi, Tùy Tâm lại cảm thấy muốn tâm sự.
— "Để tôi kể anh nghe, tôi nằm mơ cũng không nghĩ sẽ gặp chuyện này." Cô bắt đầu, vừa kể vừa dùng tay minh họa, giống như đang ngồi trong lớp học tán gẫu với bạn về một bài kiểm tra khó. Sau khi kể xong, cô bực bội than thở: — "Anh nói xem, sao tôi lại gặp phải cái loại chuyện tởm lợn này? Đúng là hết sức, mấy người đó y như chuột trong cống rãnh, chỉ cần tôi không để ý là chui ra c.ắ.n một phát."