— "Tôi hiểu anh nhiều hơn anh nghĩ." Tùy Tâm nói, giọng đều đều: "Anh còn gì muốn hỏi?"
— "Trùng hợp thật." Raphael trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng như tiếng rít của rắn: "Tôi cũng hiểu cô nhiều hơn cô tưởng."
— "Tùy Tâm, sao phải phí lời với anh ta?" Úc Thời Chiêu lên tiếng, trong giọng nói không giấu được chút căng thẳng: "Đã đến nước này, hãy quyết một trận sống còn!"
annynguyen
— "Đúng vậy, quyết chiến!" Những chiến sĩ đồng loạt hô vang, lời hô như sấm rền, làm chấn động cả bức tường thành.
Trước sự tức giận và sôi sục của mọi người, Raphael không hề hoảng hốt, ngược lại chỉ nhếch môi cười lạnh, đầy vẻ thích thú.
— "Tôi phải thừa nhận rằng, cô đã tiến xa hơn tôi tưởng." Ánh mắt anh ta không rời khỏi Tùy Tâm dù chỉ một giây, như thể anh ta đến đây chỉ vì cô. "Có lẽ cô không biết, tôi đã chú ý đến cô bao lâu rồi. Từ khi ở căn cứ L, cô gỡ bỏ lớp ngụy trang và đối mặt với thế giới bằng con người thật của mình, tôi đã để mắt đến cô."
— "Là một kẻ phản diện quyết tâm hủy diệt thế giới, đừng tự biến mình thành kẻ bệnh hoạn thích rình mò." Tùy Tâm không chút biểu cảm, nhưng khẽ nghiêng đầu: "Có điều, tôi thật sự tò mò một điều."
— "Cô nói đi."
Raphael không hề tức giận; vẻ ngoài của anh ta trái ngược hoàn toàn với hình ảnh kẻ m.á.u lạnh trong những giấc mơ. Lúc này, với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, anh ta trông như một quý công tử lịch lãm bước ra từ bộ phim thần tượng.
Nhưng Tùy Tâm thừa hiểu, ẩn sau lớp vỏ bọc hoàn mỹ ấy là một linh hồn tàn ác và dơ bẩn.
— "Anh đã kiểm soát được cơ thể của Lâu Thần từ lâu. Dù là tạo ra virus thây ma để hủy diệt thế giới hay sản xuất vaccine để đưa bản thân lên thần đàn, anh đều có thể làm được." Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Vậy tại sao anh lại phát tán t.h.u.ố.c dị năng, truy cùng diệt tận những người còn sống sót? Chẳng lẽ để thúc đẩy cái gọi là 'tiến hóa nhân loại?'"
Câu hỏi ấy đã luôn quẩn quanh trong tâm trí cô, và giờ, đứng trước Raphael, cô cuối cùng cũng có cơ hội nói ra.
Những người xung quanh nghe câu hỏi này, cũng đồng loạt quay sang nhìn anh ta, rõ ràng đều muốn biết câu trả lời.
Raphael dừng lại một chút, ánh mắt dán chặt vào Tùy Tâm, rồi bất ngờ nở nụ cười:
— "Cô nghĩ sao? Cô thật sự cho rằng tôi phát tán t.h.u.ố.c dị năng là để thúc đẩy tiến hóa nhân loại sao?"
Ngữ điệu của anh ta khiến Tùy Tâm cảm giác bất an.
— "Nhưng những gì anh làm lại giống như muốn tiêu diệt con người. Vậy tôi nghiêng về một giả thuyết khác." Tùy Tâm bình thản nói: "Anh xem toàn bộ nhân loại như sân thử nghiệm của mình, tùy ý thí nghiệm các loại thuốc, cuối cùng đạt được kết quả mà chỉ anh mới hưởng lợi, đúng không?"
— "Tiến hóa, quả là một từ ngữ tuyệt vời mà con người nghĩ ra." Raphael thở dài, giọng điệu gần như tiếc nuối: "Nhưng đáng tiếc, không phải ai cũng xứng đáng tận hưởng lợi ích thực sự của từ đó. Tùy Tâm, con người là một giống loài thấp kém. Khi thế giới mới ra đời, họ không xứng đáng tồn tại trên thế gian này. Tôi làm điều này không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì cô, cô hiểu không?"
Những ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tùy Tâm. Một phản diện lớn trước khi chiến đấu bỗng tuyên thệ lòng trung thành với lãnh đạo phe đối lập — đây là màn kịch gì?
Tùy Tâm không hứng thú tranh luận về việc con người có thấp kém hay không. Cô nhướng mày, trong sự kinh ngạc mang theo chút giễu cợt:
— "Vì tôi? Anh nói câu đó từ tư cách gì? Nhìn lại vị trí của mình đi. Anh đang đứng giữa bầy thây ma, đại diện cho tất cả những gì đối nghịch với nhân loại, vậy mà lại dám nói… là vì tôi?" Đôi mắt cô sắc bén như dao: "Anh là cái thá gì mà cũng xứng nói thế?"
Câu chế nhạo của Raphael, giờ đây bị cô trả lại nguyên vẹn.
Gương mặt Raphael thoáng biến sắc, nhưng thay vì giận dữ, đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta lại hiện lên sự kinh ngạc pha lẫn cuồng nhiệt:
— "Hóa ra… cô không biết… ?"
— "Tôi nên biết điều gì?" Tùy Tâm hỏi, giọng lạnh băng.
Raphael im lặng nhìn cô vài giây, rồi đột nhiên ngửa đầu cười lớn.
— "Hahahahaha! Hahahahahaha!"
Cảnh Tu Bạch lặng lẽ bước gần hơn, nói khẽ với Tùy Tâm: "Có lẽ có sự thay đổi."
Tùy Tâm khẽ gật đầu, rồi nhìn thẳng vào Raphael, giọng lạnh lùng:
— "Nói chuyện tử tế đi."
Raphael ngừng cười, bàn tay nắm chặt khung cửa đến mức trắng bệch. Cánh cửa kêu lên những tiếng răng rắc nhỏ, rõ ràng anh ta đang dùng một lực rất lớn. Đôi mắt lóe lên ánh tàn nhẫn và khát m.á.u mà Tùy Tâm từng thấy trong ký ức:
— "Các người nghĩ rằng tôi dốc hết tâm sức chỉ để đạt được tiến hóa thôi sao? Nực cười! Loài người, dù tiến hóa đến đâu, cũng không thay đổi được bản chất thấp kém của chúng. Bao gồm cả tôi. Máu tôi chảy trong huyết quản cũng là m.á.u bẩn thỉu. Tiến hóa thì sao chứ? Chẳng qua chỉ biến từ một con sâu nhỏ thành một con sâu to hơn mà thôi."
Giọng anh ta thay đổi, lạnh lẽo và nguy hiểm hơn:
— "Hóa ra cô không biết gì cả. Không trách được vì sao cô chấp nhận ở cạnh những con người này, không trách được vì sao cô chịu bị giam cầm ở đây… Không trách được."
— "Anh ta đang nói cái quái gì vậy?" Úc Tương ngơ ngác thốt lên: "Đợi khi nào tôi có tiền, nhất định sẽ mua một tên phản diện biết nói chuyện cho rõ ràng."
Và ngay lập tức bị anh trai vỗ mạnh vào đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
— "Tùy Tâm, tình hình không ổn." Úc Thời Chiêu hạ giọng: "Dường như mục đích của anh ta không giống như chúng ta đã nghĩ, anh ta còn mưu đồ gì khác."
— "Dù anh ta toan tính điều gì, ý định hủy diệt loài người của anh ta đã quá rõ ràng." Cảnh Tu Bạch bình tĩnh nói. "Chỉ riêng điều đó, anh ta c.h.ế.t ở đây cũng chẳng uổng." Anh liếc nhìn Tùy Tâm, rồi lại nhìn xuống Raphael phía dưới. Hơi thở của anh dần dồn dập, trong lòng trào dâng cảm giác bất an lớn đến mức gần như mất kiểm soát. Anh do dự một chút, rồi quay sang Tùy Tâm:
— "Tùy Tâm, đừng nghe anh ta nói nữa. Có thể anh ta đang cố câu giờ. Trước khi viện binh của anh ta đến, chúng ta nên tiêu diệt anh ta ngay tại đây!"
Những lời anh nói nhận được sự tán thành từ nhiều người.
Tùy Tâm nhận ra sự bồn chồn, lo lắng của Cảnh Tu Bạch. Cô vỗ nhẹ vào cánh tay anh để trấn an.
— "Vậy cứ làm như thế." Cô nói, ánh mắt hướng về phía Raphael: "Raphael, cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc tại đây."
Cô giơ tay, thẳng tay chỉ về phía trước. Toàn bộ đội quân lập tức chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng của cô. Chỉ cần cô ra lệnh, họ sẽ không do dự xông lên, dùng mạng sống để bảo vệ quê hương, bảo vệ danh dự của loài người.
Nhưng đúng lúc này, Raphael lên tiếng:
— "Nếu tôi nói rằng tôi có thể chấm dứt cuộc chiến này thì sao?"
— "Cái gì?!"
Câu nói quá bất ngờ khiến mọi người gần như không giữ được bình tĩnh. "Anh ta đang nói gì? Anh ta thật sự có thể dừng cuộc chiến sao?"
Ngược lại với sự ngạc nhiên của mọi người, khuôn mặt của Cảnh Tu Bạch càng trở nên u ám. Anh chăm chú nhìn Raphael, rồi nghiến răng, từng chữ thoát ra từ kẽ răng:
— "Tùy Tâm, nhớ thỏa thuận của chúng ta."
Trong khi Raphael chưa bộc lộ toàn bộ con bài của mình, tuyệt đối không được hành động hấp tấp. Tùy Tâm nhớ rõ.
— "Anh muốn gì?" Cô hỏi ngắn gọn.
Raphael xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón út, đôi mắt híp lại, lóe lên tia thích thú xen lẫn phấn khích.
— "Tôi đổi ý rồi." Anh nhắc lại câu nói của mình: "Tôi không cần g.i.ế.c những người này, cũng không cần bất kỳ ai khác có năng lực đặc biệt. Yêu cầu của tôi chỉ có một — chính là cô, Tùy Tâm."
Câu trả lời vừa bất ngờ nhưng hợp lý đến mức khó tin.
Tùy Tâm hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Hơi thở của Cảnh Tu Bạch trở nên dồn dập. Một cơn giận dữ mạnh mẽ tỏa ra từ anh, khiến không khí quanh cánh tay anh lạnh giá và ánh lên sắc xanh nhợt nhạt.
— "Ý anh là, chỉ cần tôi đi theo anh, anh sẽ từ bỏ việc tấn công nơi này, sẽ buông tha cho tất cả mọi người, đúng không?" Giọng Tùy Tâm vẫn giữ được sự bình tĩnh: "Tôi không ngờ mình lại có giá trị như vậy."
— "Giá trị của cô, đáng để tôi đ.á.n.h đổi tất cả để có được." Nụ cười của Raphael biến mất, thay vào đó là một ánh nhìn sắc lạnh, đầy tham vọng: "Sao? Cô đồng ý hay không?"
— "Anh đang nói nhảm gì thế?" Cảnh Tu Bạch cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh lạnh lùng: "Anh tốn bao công sức để làm cả thế giới đảo điên, giờ lại nói chỉ vì một người mà từ bỏ tất cả kế hoạch? Anh nghĩ những người đứng đây đều là những kẻ ngốc dễ bị anh lừa sao?"
Khi có mặt Tùy Tâm, Cảnh Tu Bạch rất ít khi chủ động lên tiếng, trừ khi cô cần sự hỗ trợ. Anh luôn tin tưởng rằng Tùy Tâm có thể xử lý tốt mọi vấn đề, rằng cô đủ mạnh để chịu trách nhiệm cho những gì cô nói. Nhưng lần này, anh không dám để cô tự mình quyết định.
— "Lừa Tùy Tâm tự bước vào bẫy là kế hoạch của anh đúng không?" Anh tiếp tục: "Chắc chắn anh đã chuẩn bị sẵn thứ gì đó để khống chế cô ấy. Sao không thử cho mọi người thấy bây giờ luôn đi?"
Ánh mắt của Raphael cuối cùng cũng rời khỏi Tùy Tâm, chuyển sang nhìn Cảnh Tu Bạch — người thứ hai trong tối nay được anh ta để mắt tới.
— "Xem ra anh nghĩ mình thông minh lắm." Giọng nói của Cảnh Tu Bạch lạnh như băng, như thể chỉ đang phân tích một vấn đề: "Một khi Tùy Tâm rơi vào tay anh, sức mạnh chiến đấu bên này sẽ suy yếu, tinh thần của toàn nhân loại cũng sụp đổ. Không lạ khi anh muốn dụ cô ấy đi."
Nghe những lời phân tích của Cảnh Tu Bạch, vài người xung quanh hiện lên vẻ bừng tỉnh. Ngay sau đó, họ nhìn Raphael với ánh mắt căm giận hơn bao giờ hết: tên mưu mô này dám lừa gạt để lấy đi chiến binh mạnh nhất của họ.
Tùy Tâm nhìn Cảnh Tu Bạch. Ngay cả khi cô có chậm hiểu, giờ đây cũng có thể nhận ra: Cảnh Tu Bạch đang cố hết sức tìm mọi lý do để ngăn cô chấp nhận giao dịch với Raphael.
— "Thật thú vị." Raphael lạnh lùng cong khóe môi. Anh ta nhận ra chỉ bằng vài lời, Cảnh Tu Bạch đã đảo ngược cục diện: "Vậy anh nghĩ rằng, nếu cô ấy không đến, tôi hoàn toàn không có cơ hội thắng sao?"
— "Chưa chắc." Cảnh Tu Bạch đáp, ánh mắt đầy thách thức.
Giọng nói của Raphael vang lên đầy uy hiếp: — "Nghe đây, toàn thể nhân loại còn đang cố chống cự — tôi đang cho các người cơ hội sống sót cuối cùng. Chỉ cần giao nộp Tùy Tâm, các người sẽ được cứu. Chỉ cần giao cô ta cho tôi, các người sẽ tiếp tục được tồn tại trên hành tinh này, dù chỉ là cầm hơi!"
Đồng tử của Tùy Tâm co rút lại.
— "Nghe rõ chưa?" Raphael nhấn mạnh: "Tôi chỉ muốn một mình Tùy Tâm. Chỉ cần giao cô ta ra, tôi sẽ lập tức rút quân. Nếu không, đội quân hùng mạnh hơn của tôi sẽ đến vào lúc bình minh. Đến lúc đó, thương vong sẽ vô cùng lớn. Đừng trách tôi không nương tay. Tôi cho các ngươi năm giờ để suy nghĩ, đến trước khi mặt trời mọc."
Trong sự im lặng c.h.ế.t chóc, Raphael dứt lời. Anh ta nhìn thẳng vào Tùy Tâm, ánh mắt đầy ngụ ý: nếu cô không ra mặt, liệu những người phía sau cô có chịu đựng được không?
Những người xung quanh Tùy Tâm, ai nấy sắc mặt đều khó coi. Ý đồ của Raphael quá rõ ràng — anh ta đang lấy lợi ích của toàn nhân loại để ép buộc Tùy Tâm, cũng như ép buộc mọi người.
— "Khốn nạn! Đồ khốn nạn!" tiếng c.h.ử.i vang lên khắp nơi.
Bên trong tường thành, có một phòng họp nhỏ được sử dụng để tổ chức các cuộc họp tác chiến khẩn cấp. Đây là lần đầu tiên Tùy Tâm thấy nó được mở ra. Trong phòng họp, những người đứng đầu các căn cứ lớn nhất của con người đều đang ngồi, nét mặt tràn ngập sự tức giận. Người lớn tiếng c.h.ử.i bới chính là Úc Tương. Vốn dĩ anh ta không cần phải tham dự, nhưng với cơn phẫn nộ bừng bừng cộng với việc được Tùy Tâm đích thân cho phép, anh ta vẫn chen vào, không ngừng lên tiếng.