Với cơ thể thật của Lâu Thần, vaccine nhanh chóng được phát triển.
Cảnh Tu Bạch bị giữ lại trong phòng thí nghiệm suốt một tháng. Khi cuối cùng được "mãn hạn", việc đầu tiên anh làm là nhào vào Tùy Tâm, vùi mặt vào cổ cô, để mặc cô xoa rối tung kiểu tóc vốn chỉnh tê của anh như một chú mèo lớn.
Đúng lúc vaccine được phổ biến rộng rãi, Lâu Thần cũng sắp tỉnh lại.
Thấy mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, sau một đêm suy nghĩ, Tùy Tâm quyết định kéo Cảnh Tu Bạch rời đi mà không nói với ai.
Nhưng lần này, nơi họ đến hoàn toàn khác với những nơi họ từng đến.
Rời khỏi căn cứ A, Tùy Tâm dẫn Cảnh Tu Bạch vào một khu rừng hẻo lánh. Cô có vẻ hơi căng thẳng, đứng không yên, đôi chân luân phiên di chuyển. Sau đó, cô đột ngột quay sang anh:
"Anh thật sự muốn đi cùng em à? Em chưa bao giờ dùng kỹ năng này, không biết sẽ dịch chuyển đến đâu."
Nếu chẳng may đó là một thế giới còn nguy hiểm hơn cả tận thế này, thì thật sự không ổn. Tùy Tâm âm thầm nghĩ.
"Anh đã sẵn sàng." Cảnh Tu Bạch nói.
Nhìn biểu cảm của anh, cô biết anh sẽ không thay đổi quyết định. Thở dài một hơi, cô cố gắng xóa sạch suy nghĩ, tập trung hoàn toàn.
"Đi thôi." Cô nói, nắm lấy tay anh, các ngón tay đan chặt vào nhau.
Một tia sáng vàng nhạt lóe lên. Nơi họ đứng lúc trước giờ chỉ còn trống rỗng.
Khi mở mắt ra, Tùy Tâm không cảm thấy choáng váng hay cảm giác dịch chuyển nào. Tiếng ồn ào của một thành phố hiện đại tràn vào tai khiến cô giật mình mở mắt.
Những tòa nhà chọc trời hiện lên trước mặt, tiếng còi xe vang lên ngay bên tai. Không kịp suy nghĩ, cô theo phản xạ kéo Cảnh Tu Bạch sang một bên.
Một chiếc xe tải lao qua nơi họ vừa đứng, mang theo tiếng c.h.ử.i bới và tiếng hét hoảng hốt của người qua đường.
Tùy Tâm hít một hơi thật sâu, buông Cảnh Tu Bạch đang trong trạng thái sững sờ.
Anh ngẩng đầu, nhìn con phố nhộn nhịp, người người qua lại.
Hành động đứng giữa đường của họ có vẻ kỳ lạ, khiến vài người dừng lại nhìn. Một người phụ nữ tốt bụng bước đến hỏi thăm:
"Này, hai người ổn chứ? Có cần đến bệnh viện không?"
Bằng tiếng Anh.
"Không cần, cảm ơn bà." Tùy Tâm đáp.
Người phụ nữ ngạc nhiên: "Trời ơi, vừa rồi cô thật sự rất ngầu! Đây có phải là võ thuật không?"
"Cứ coi là vậy đi." Tùy Tâm cười: “Chúng tôi vội quá nên không chú ý đường. Thành thật xin lỗi."
"Vậy hai người đi đi, chúc may mắn nhé." Người phụ nữ có vẻ tiếc nuối nhưng vẫn vui vẻ chúc họ.
Sau khi cảm ơn, Tùy Tâm kéo Cảnh Tu Bạch rẽ vào khoảng trống giữa hai tòa nhà.
Tiếng ồn ào ngay lập tức giảm bớt. Thấy ánh mắt anh vẫn dõi theo thế giới bên ngoài, cô đưa tay vẫy trước mặt anh:
"Anh ổn chứ?"
Cảnh Tu Bạch bắt lấy tay cô, giọng nói lẫn chút khẩn cầu:
"Đây là thế giới khi trở lại bình thường. Thế giới của chúng ta cũng sẽ như vậy, đúng không?”
Tùy Tâm nhìn anh, ánh mắt dần dịu dàng:
"Chắc chắn." Cô nói: "Có thể sẽ mất thời gian, nhưng nó sẽ hồi phục."
"Ừ." Anh mỉm cười.
Sau cú sốc ban đầu, Cảnh Tu Bạch nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, lý trí thường ngày, hòa nhập một cách hoàn hảo với không khí đô thị.
Khi Tùy Tâm còn đang cảm thán, cô thấy ánh mắt anh trở nên kỳ lạ.
"Gì vậy?" Cô hỏi.
"Đây là nơi nào?” Anh hỏi.
"New York, Mỹ." Tùy Tâm chắc chắn, hứng khởi chỉ về phía xa: "Nhìn kìa, đó là tượng Nữ Thần Tự Do, biểu tượng nổi tiếng của Mỹ."
"Quả là một quốc gia không có trong thế giới của chúng ta, nhưng ngôn ngữ lại tương thông.” Anh gật đầu: "Em từng nói nhà em ở Hoa Quốc, đúng không?"
"Đúng vậy." Trở lại Trái Đất quen thuộc, tâm trạng cô rất tốt.
"Vậy thì." Anh bình thản tiếp lời: "Chúng ta làm sao để về Hoa Quốc?"
Nụ cười của Tùy Tâm đông cứng.
Anh tiếp tục: "Em có tiền không?”
Nụ cười của cô dần tắt.
"Em có điện thoại không?"
Cô tức đến đỏ mặt:
"Anh thông minh thế thì tự mà nghĩ cách đi!"
Anh mỉm cười, ánh mắt thoáng chút trêu chọc: "Được thôi."
Anh yêu cầu Tùy Tâm tìm cho mình một cây guitar gỗ và một chiếc mũ tròn màu đen. Sau đó, anh bước ra khoảng trống giữa hai tòa nhà, đặt chiếc mũ xuống đất, dựa lưng vào tường một cách thoải mái.
Lúc này là hoàng hôn, dòng người tan ca qua lại tấp nập. Ánh nắng cam ấm áp nghiêng nghiêng rải xuống những bức tường cổ kính, làm nổi bật những đường nét tuấn tú trên gương mặt của chàng trai phương Đông.
Ngón tay anh lướt nhẹ, một bản nhạc slow rock chưa từng xuất hiện trên thế giới này vang lên.
Tùy Tâm chưa từng thấy Cảnh Tu Bạch chạm vào âm nhạc như thế, nhất thời đứng sững lại tại chỗ.
Đó là một khía cạnh khác của anh mà cô chưa từng biết. Qua âm nhạc, cô như nhìn thấy một phần linh hồn sâu kín bên trong anh. Dù không có lời, giai điệu mượt mà pha lẫn những đoạn ngắt nhịp sôi động lại chứa đựng một sự sâu lắng, dịu dàng tự nhiên. Nó làm cho buổi hoàng hôn vội vã ấy thêm phần mềm mại và thảnh thơi.
Dần dần, người xung quanh tập trung càng lúc càng đông.
Cảnh Tu Bạch vẫn chơi bản tình ca ấy, ánh mắt anh không rời khỏi Tùy Tâm.
Giữa dòng người đông đúc, vô số ánh nhìn ngưỡng mộ hướng về anh, nhưng anh chỉ nhìn mỗi mình cô.
Hoàng hôn, đám đông, tình ca, và người yêu bạn.
Tất cả hòa quyện thành một thứ hạnh phúc giản dị mà lâu lắm rồi Tùy Tâm mới cảm nhận được.
Khi bản nhạc dài kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ.
Chiếc mũ vải trên mặt đất đã chất đầy tiền lẻ, Cảnh Tu Bạch cúi người nhặt lên, lịch sự cúi chào cảm ơn mọi người.
Một cô gái tóc vàng táo bạo tiến lại gần, giọng nói pha chút bông đùa bằng tiếng Anh mềm mại:
"Chàng trai phương Đông đẹp trai, không biết tôi có vinh hạnh được biết số điện thoại của anh không?”
Tùy Tâm hứng thú nhướng mày.
Lâu lắm rồi cô mới gặp phải tình huống này.
Khuôn mặt Cảnh Tu Bạch lạnh tanh, anh lập tức bước tới, choàng tay qua vai Tùy Tâm, thậm chí không thèm liếc nhìn cô gái tóc vàng kia. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Tùy Tâm, bình thản nói:
"Xin lỗi, đây là bạn gái của tôi."
Một luồng hơi ấm từ lồng n.g.ự.c trào dâng, lan tỏa khắp cơ thể cô.
annynguyen
Tùy Tâm cúi mắt xuống, nhưng không sao ngăn được khóe môi cong lên.
Cô gái tóc vàng không cam tâm, liếc nhìn Tùy Tâm vài lần rồi cuối cùng cũng phải thừa nhận:
"Được rồi, cô ấy rất xinh đẹp, hai người rất xứng đôi."
Giữa những tiếng hò reo "Chơi thêm một bản nữa đi!" của đám đông, Cảnh Tu Bạch lại cúi chào, sau đó kéo Tùy Tâm rời đi thật nhanh.
"Anh giỏi ghê ha."
Hai người chen chúc trong một buồng điện thoại công cộng nhỏ hẹp, Tùy Tâm vừa bấm số vừa liếc anh:
"Đến giờ này mà vẫn còn sức đi gây chú ý."
Nhưng khi cô đang trêu chọc thì mặt bỗng biến sắc, giọng nói ở đầu dây bên kia đã vang lên.
"Là con đây... con đã về, đang ở New York."
Mười tiếng sau.
Trong phòng nghỉ của chi nhánh Tập đoàn nhà họ Trì ở New York, Tùy Tâm bật dậy khỏi ghế, tiện tay kéo theo Cảnh Tu Bạch:
"Mau dậy, bố em đến rồi!"
Cảnh Tu Bạch bật người dậy như lò xo, ngồi thẳng đơ.
"Em nghe thấy tiếng trực thăng." Tùy Tâm nói: "Chắc chắn ông ấy lại đáp trực thăng thẳng xuống nóc tòa nhà... Anh tỉnh chưa đấy?"
Cô quay đầu lại thì thấy Cảnh Tu Bạch mím môi, mặt nghiêm nghị lạ thường. Anh ngẩng lên, khi Tùy Tâm tưởng anh sắp nói điều gì quan trọng, thì anh thốt lên:
"Đưa bộ quần áo anh để trong không gian của em ra đây."
Tùy Tâm há hốc miệng, nhưng trước sự giục giã của anh, cô bật cười thành tiếng.
Cô cũng không biết mình cười vì cái gì, chỉ cảm thấy bộ dạng căng thẳng của người lúc nào cũng cẩn thận và khôn ngoan này thật đáng buồn cười.
Dù có hơi lúng túng, Cảnh Tu Bạch vẫn nhanh chóng chỉnh trang xong.
Âm thanh trực thăng còn khá xa, nên khi cả hai đến tầng thượng, đúng lúc chiếc trực thăng hạ cánh.
Không sai, nóc tòa nhà chi nhánh này thực sự có một sân đỗ trực thăng.
Trong tiếng động cơ âm ầm của chiếc trực thăng, bố của Tùy Tâm bước xuống, mặc bộ vest chỉnh tê, gương mặt nghiêm nghị.
Tùy Tâm vừa định gọi một tiếng "bố", nhưng chợt nhận ra cơ thể hiện tại của mình khác so với trước kia. Cô đành mỉm cười, im lặng nhìn ông tiến lại gần.
Cô cảm thấy rõ ràng cơ thể vốn đã đứng thẳng của Cảnh Tu Bạch bên cạnh, giờ đây càng thêm căng cứng.
Cô lại muốn bật cười.
Bố của cô bước tới, ánh mắt sắc bén đầu tiên dừng trên người Cảnh Tu Bạch.
Dù biết anh đang rất căng thẳng, nhưng vẻ ngoài của anh vẫn cực kỳ trầm tĩnh, giữ thái độ khiêm tốn và lễ phép.
Anh khẽ cúi đầu: "Cháu chào chú Tuỳ."
Bố cô chỉ "ừ" một tiếng: "Hai đứa vào trong với tôi."
Cảnh Tu Bạch nghiêng mắt nhìn vẻ mặt thích thú, có chút đắc ý của Tùy Tâm, rồi nhân lúc bố cô quay người, nhanh tay xoa rối mái tóc cô để "trả thù".
Vào đến phòng riêng, cuối cùng Tùy Tâm mới bật cười, vui vẻ gọi lớn: "Bố!" rồi nhào vào lòng ông.
Bố cô ôm lấy con gái, trên mặt lộ vẻ bất lực pha chút buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đúng là không nên kỳ vọng quá nhiều vào lần đầu con dùng kỹ năng xuyên không. Lần đầu tiên đã chạy ngay đến New York cơ đấy."
"Ái chà, con còn chưa quen mà." Tùy Tâm xoa đầu, nhưng nhanh chóng lộ ra vẻ lo lắng:
"Giờ cơ thể con có hơi giống trước đây, nhưng vẫn khác. Con như thế này thì làm sao về nhà được? Bố vẫn giữ cơ thể cũ của con chứ?"
"Đừng nói như thể bố là một kẻ buôn người." Bố cô thở dài, bất đắc dĩ đáp:
"Cơ thể hiện tại chính là của con, nếu không thì hệ thống đã có thể thu hồi dị năng của con. Hãy cảm nhận kỹ, con có thể điều chỉnh ngoại hình của mình."
"Thật sao?” Tùy Tâm ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe:
"Con có thể thay đổi diện mạo ư?"
Nói xong, cô nhắm mắt lại, cố gắng tập trung.
Chỉ trong chốc lát, gương mặt của Tùy Tâm bắt đầu có những biến đổi tinh tế. Khi mở mắt ra, diện mạo của cô dường như vừa thay đổi mà lại không hoàn toàn khác biệt.
Đường nét khuôn mặt vẫn giữ nguyên, nhưng một vẻ đẹp sắc sảo và rực rỡ toát lên, khác hẳn với sự dịu dàng, mềm mại ban đầu.
Cô đưa tay chạm vào mặt mình, hơi lo lắng nhìn sang Cảnh Tu Bạch:
"Thế nào? Anh còn nhận ra em không?"
Ánh mắt ngỡ ngàng của Cảnh Tu Bạch trả lời câu hỏi của cô:
"Ánh mắt của em không thay đổi." Anh bước lại gần, nhìn cô chăm chú với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa chân thành:
"Em vẫn là chính em."
"Thôi được rồi, đủ rồi." Bố cô cắt ngang ánh nhìn đắm đuối của hai người, làm như không kiên nhẫn mà phất tay:
"Đợi tiếp nhiên liệu xong, chúng ta ra sân bay."
"Sân bay?” Cảnh Tu Bạch khựng lại, quay sang Tùy Tâm, khẽ hỏi:
"Bố em có phải có máy bay riêng không?”
"Có chứ, hình như ở New York có một chiếc." Tùy Tâm kéo tay anh, trấn an:
"Đừng lo."
Cảnh Tu Bạch khẽ bật cười, chạm nhẹ vào trán cô:
"Anh lo gì chứ? Chỉ là anh không có giấy tờ, nếu muốn về thì đây đúng là cách duy nhất."
"Ồ, đúng rồi." Tùy Tâm gật gù, như bừng tỉnh:
"Anh còn thiếu một cái căn cước nữa."
Cảnh Tu Bạch chỉ biết lắc đầu bất lực.
Ở đây không phải là thế giới sau tận thế hỗn loạn, thiếu trật tự. Không có giấy tờ tùy thân đúng là vấn đề lớn, dù gia đình Tùy Tâm có quyền lực cũng không thể phá vỡ luật pháp mà tạo cho anh một danh phận.
Nhưng may mắn thay, tiền bạc có thể lấp đầy khoảng trống đó.
Mặc dù không phải việc gấp, nhưng Tùy Tâm đã ghi việc làm giấy tờ tùy thân cho Cảnh Tu Bạch vào danh sách cần làm. Dù gì thời gian còn dài, không thể lần nào cũng dựa vào bố cô để về nhà.
Cô không nhận ra, dọc đường đi, ánh mắt Cảnh Tu Bạch thỉnh thoảng cũng thoáng chút suy tư, dường như đang tính toán điều gì đó.
Lên máy bay trở về, nhìn những tầng mây thay đổi liên tục, nhịp tim Tùy Tâm không khỏi tăng nhanh.
Cảm giác dù đi bao xa, cuối cùng vẫn có thể quay về nhà, thật sự rất tuyệt.
Cảnh Tu Bạch luôn ở bên cạnh cô, như thể giúp cô trấn an niềm hứng khởi không biết đặt vào đâu. Máy bay riêng của bố cô còn có cả đầu bếp riêng, khiến họ dù trên không trung vẫn có thể thưởng thức những món ăn tinh tế.
Tùy Tâm cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, ăn thì ăn được một miếng lại ngừng, không tập trung. Cảnh Tu Bạch thấy vậy, đành lấy một cái bát nhỏ, gắp riêng những món cô thích, rồi đặt trước mặt cô.
Hành động ấy không lọt khỏi mắt của bố Tùy Tâm.
Ăn gần xong, ông dùng khăn giấy lau miệng, rồi bất ngờ nghiêm túc lại:
"Tu Bạch, tôi gọi cậu là Tu Bạch, chắc cậu không để tâm chứ?"
"Chú cứ tự nhiên, chú Tuỳ." Cảnh Tu Bạch trong lòng thoáng căng thẳng, đặt d.a.o nĩa xuống, nhìn thẳng sang phía đối diện, thể hiện rõ sự nghiêm túc.
Tùy Tâm cũng bị thu hút sự chú ý.
Bố Trì gật đầu:
"Đã đến thế giới này rồi, hẳn Tâm Tâm đã đưa ra lựa chọn của mình."
Ông chuyển giọng, đột nhiên trở nên nghiêm nghị:
"Vậy còn cậu? Cậu đã đưa ra lựa chọn của mình chưa?”
Dưới khí thế bất ngờ bùng phát của bố Tuỳ, ánh mắt Tùy Tâm thoáng căng thẳng, định lên tiếng thì bị Cảnh Tu Bạch nhẹ nhàng ngăn lại.
Anh nhìn ông với ánh mắt bình thản, giọng nói không chút do dự:
"Chú Trì, cháu ngồi ở đây hôm nay, đã là lựa chọn của cháu."
"Tôi nói không chỉ là điều đó." Bố Trì không chút nương tay:
“Việc chấp nhận thân phận của Tâm Tâm, ở bên con bé, chỉ là một phần. Điều tôi muốn biết là: lựa chọn này của cậu, sẽ kéo dài bao lâu?”
Một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng Tùy Tâm.
Một câu hỏi mà cô đã luôn giấu kỹ, không dám hỏi, giờ bị bố cô thẳng thừng ném vào mặt Cảnh Tu Bạch.
"Con bé mang dòng m.á.u của tôi. Gia tộc chúng tôi tuy không bất tử, nhưng tuổi thọ thực sự vượt xa những sinh mệnh khác." Bố Trì nhìn anh nghiêm nghị.
"Còn cậu, một cơ thể người phàm, cậu ở bên con bé được bao lâu?"
"Bố." Giọng Tùy Tâm căng thẳng:
"Chuyện này không cần nhắc tới."
"Tại sao không cân nhắc?" Bố Trì nghiêm khắc:
"Chẳng lẽ con định cứ thế mà sống qua ngày? Dù không nói ra, vấn đề này vẫn mãi tồn tại giữa hai đứa. Nếu như mẹ con không biết gì đã đành, nhưng giờ cậu ta đã biết, còn định tiếp tục vờ như không thấy sao?"
"Cháu không giả vờ." Cảnh Tu Bạch cắt ngang bầu không khí căng thẳng giữa hai bố con, giọng điệu dịu dàng:
"Những điều này đúng ra cháu nên nói rõ. Là cháu chưa suy nghĩ chu toàn."
Anh nhìn sang Tùy Tâm, ánh mắt dịu dàng:
"Xin lỗi, vì anh không nhận ra sự bất an trong lòng em."
Tùy Tâm siết chặt hai tay, ánh mắt dán chặt vào anh.
"Đúng là Tâm Tâm không phải người phàm, nhưng chú Tuỳ có lẽ quên rằng, cháu cũng không phải." Cảnh Tu Bạch nắm lấy tay cô, khẽ tách những ngón tay đang đan chặt của cô, thay bằng tay mình. Ánh mắt anh lại quay về phía bố Tùy Tâm, bình tĩnh nói tiếp:
"Dị năng của cháu là hệ băng đặc biệt. Nó thay đổi cơ thể cháu, làm chậm quá trình trao đổi chất của các tế bào, giúp cháu có tuổi thọ dài hơn nhiều so với người bình thường."
Ánh mắt bố Tuỳ lóe lên:
"Đây là chỗ dựa của cậu sao?"
Cảnh Tu Bạch khẽ mỉm cười, lắc đầu:
"Không, đây không phải chỗ dựa. Đây chỉ là chút vốn liếng nhỏ nhoi của cháu. Nếu đến chút này cũng không có, cháu sẽ không thể chấp nhận việc mình trở thành gánh nặng cho người mình yêu."
Anh quay sang nhìn Tùy Tâm:
"Tối hôm em kể cho anh về thân phận của mình, anh đã nói rồi, được ở bên em trong hành trình này là món quà quý giá nhất của đời anh."
"Việc chiếm lấy em, có được em, là tham vọng ích kỷ nhất của anh."
"Tình cảm anh dành cho em, chưa bao giờ là sự tôn thờ của người phàm đối với thần linh. Nó chỉ đơn thuần là lời hứa của một người đàn ông dành cho cô gái mà mình yêu: Tình cảm của anh dành cho em, không phụ thuộc vào thời gian."
Cổ họng Tùy Tâm như nghẹn lại.
Qua đôi mắt run rẩy, cô thấy Cảnh Tu Bạch nở nụ cười, nhìn bố Tuỳ:
"Đây là tất cả giấc mơ tốt đẹp nhất của cháu. Dù là ích kỷ, cháu cũng muốn cố gắng hết sức để giữ lấy nó. Là một người bố, chắc chú cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của Tâm Tâm, phải không?"
bố Tuỳ trầm mặc một lúc lâu. Sự nghiêm nghị trên gương mặt ông dịu lại.
"Tâm Tâm, con nghe rõ rồi chứ?" Ông hỏi.
Tùy Tâm khẽ gật đầu.
"Con chấp nhận chứ?" Ông lại hỏi.
Lần này cô gật mạnh hơn.
bố Tuỳ bật cười:
"Tôi đâu phải kiểu bố mẹ chuyên ngăn cản đôi lứa yêu nhau." Ông nói giọng thoải mái hơn:
"Chỉ là tuổi thọ dài hơn chút thôi, cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm."
Cả hai nghe xong đều hiểu rằng bố Tuỳ đã ngầm đồng ý. Họ không khỏi nhìn nhau, trong mắt ánh lên niềm vui khôn xiết.
"Nhắc mới nhớ, con muốn hỏi một câu." Tâm trạng Tùy Tâm sáng sủa hẳn lên, cô thoải mái hơn, hỏi với vẻ tò mò:
"Nếu chúng ta không bất tử, khi tất cả chúng ta c.h.ế.t đi, thế giới được bảo vệ này sẽ ra sao?"
"Điều này liên quan đến cách gia tộc chúng ta được sinh ra." Bố Trì thở dài:
"Không phải ai cũng giống bố, tìm bạn đời và sinh con. Khi chúng ta biến mất, sẽ có những người mới thay thế. Đừng lo."
Câu trả lời có phần khó hiểu, nhưng bố Tuỳ không định giải thích thêm.
"Ban đầu, bố không định để con tham gia vào chuyện này. Lẽ ra, con và mẹ con có thể sống cuộc đời bình thường mà hạnh phúc." bố Tuỳ nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương:
"Dù đến giờ, điều duy nhất bố mong vẫn là con được hạnh phúc."
Ông nhìn họ, giọng trầm xuống:
"Tu Bạch, cậu đã hoàn thành lựa chọn đầu tiên. Giờ là lúc đối mặt với lựa chọn thứ hai."
Nụ cười của Cảnh Tu Bạch thoáng nhạt đi. Anh ngồi thẳng lưng:
"Chú cứ nói."
Tùy Tâm cũng không ngờ bố mình còn chiêu cuối. Cô ngồi thẳng lên, chăm chú nhìn ông.
bố Tuỳ nói:
"Nếu có một cách giúp cậu và Tâm Tâm có chung tuổi thọ, nhưng từ đó cậu sẽ không thuộc về bất kỳ thế giới nào, siêu thoát khỏi luân hồi. Cậu có đồng ý không?"
Câu hỏi ấy khiến không khí rơi vào sự im lặng vi diệu.
Gương mặt Cảnh Tu Bạch thoáng đọng lại.