Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 167



 

Mẹ Tùy đã thay bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi, thoải mái, mái tóc dài đen bóng giống hệt Tùy Tâm được buông xõa tự nhiên. Bà đang đắp mặt nạ, ngồi trên ghế sofa chỉ bật chiếc đèn nhỏ, chăm chú đọc sách. Khi ngẩng đầu lên nhìn Tùy Tâm, khuôn mặt phát sáng của bà có chút kỳ quái, nếu Tùy Tâm không từng trải qua thế giới tận thế, có lẽ cô sẽ bị dọa không nhẹ.

"Tâm Tâm." Mẹ Tùy vẫy tay: "Muộn rồi sao chưa ngủ?"

"Mẹ." Tùy Tâm mất vài giây mới nhớ ra rằng đây không còn là tận thế nữa, cô đang ở nhà, và mọi thứ đều an toàn.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhảy chân sáo xuống cầu thang, đến bên sofa rồi nằm xuống, đầu gối lên cuốn sách trên tay mẹ.

Mẹ Tùy bất lực rút sách ra, đặt sang một bên, sau đó đưa tay sờ lên trán cô:

"Không sốt, con thấy khó chịu chỗ nào à?"

Tùy Tâm sững người. Cô nhớ lại, trước đây mỗi khi đi đường dài, cơ thể cô thường suy nhược, dễ bị sốt, hậu quả từ những lần bị bắt cóc khi còn nhỏ. Giờ đây, dĩ nhiên cô không dễ dàng sốt như trước, nhưng mẹ vẫn luôn nhớ tới điểm yếu của cô.

"Không có gì đâu mẹ." Cô nhắm mắt, vòng tay ôm chặt eo mẹ, càng rúc sâu hơn vào lòng bà: "Chỉ là... lâu rôi không về nhà, con không ngủ được."

"Ừ." Mẹ Tùy nhẹ nhàng đáp: "Vậy cứ nằm đây đi, nhưng đừng cản mẹ đọc sách."

Nói rồi bà cầm cuốn sách bị úp ngược lên, tiện tay gỡ luôn mặt nạ xuống.

Tùy Tâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Cô nghiêng mắt nhìn tiêu đề trên bìa sách: “Kỹ Thuật Đàn Piano Truyền Cảm Hứng Từ Hành Trình Học Hỏi Của Con Gái." Cô liếc qua vài dòng, nhận ra bức ảnh thời trung học của mình được in ở trang trong.

"Đây chẳng phải sách mẹ viết sao? Mà còn chăm chú đọc thế."

"Ôn cũ biết mới mà." Mẹ Tùy nghiêm túc đáp: "Hơn nữa, trong sách không chỉ có kỹ thuật piano..."

Tùy Tâm lập tức cảm thấy bất an. Cô giật cuốn sách từ tay mẹ, lật qua vài trang, đúng như cô đoán, trong đó chứa đầy những câu chuyện thời thơ ấu của cô khi học đàn.

"... Mẹ à, trời đất ơi..." Cô thở dài, đặt sách trả lại tay mẹ: "Con biết mẹ viết sách này từ lâu, nhưng chưa bao giờ đọc qua. Mẹ viết gì thế này?"

"Mẹ biết con sẽ không đọc mà." Mẹ Tùy mỉm cười, vẻ mặt đầy tự hào. Bà vuốt nhẹ bìa sách, giọng trầm xuống:

"Con không nghĩ rằng, việc lưu giữ những ký ức này dưới dạng sách sẽ làm chúng ta nhớ mãi sao? Bởi không chỉ chúng ta biết những câu chuyện này, mà người khác cũng biết. Nếu một ngày nào đó chúng ta quên đi, thì vẫn có người khác nhớ. Ký ức của chúng ta sẽ không bao giờ phai nhạt."

Vẻ mặt bất mãn của Tùy Tâm dần dịu xuống.

Cô nhìn mẹ, bà dường như đang đắm chìm trong dòng ký ức, nên cô không nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy vai bà, chui đầu vào hõm cổ của bà, thốt lên:

"Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ..."

"Ừ," Mẹ Tùy khẽ cười: "Con đói à?"

"... Con chịu mẹ luôn." Tùy Tâm dở khóc dở cười.

"Tâm Tâm, mẹ hỏi con một chuyện.”

"Vâng." Tùy Tâm nhẹ đáp.

"Con thật sự thích Cảnh Tu Bạch chứ?"

Cô hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn mẹ.

"Thật lòng mà nói, mẹ chưa bao giờ tưởng tượng ra dáng vẻ con thích một chàng trai sẽ như thế nào." Bà vuốt nhẹ má cô: "Mẹ không biết con sẽ như thế nào khi thật sự yêu một người. Vì vậy, mẹ phải hỏi con: Con thật sự thích cậu ta, hay chỉ vì cậu ta đẹp trai, phù hợp, tốt với con mà con ngộ nhận là yêu?”

 

Sở thích mê nhan sắc của Tùy Tâm, rõ ràng mẹ cô nhớ rất rõ.

"Con không giống đang thích anh ấy sao?" Tùy Tâm hỏi.

"Mẹ không chắc." Bà đáp: "Mẹ thấy rõ cậu ấy rất yêu con. Nhưng ánh mắt con nhìn cậu ấy, dường như lại bình tĩnh hơn nhiều."

Nếu ngay cả mẹ Tùy, người lần đầu gặp mặt, cũng nhận ra điều này, thì chẳng trách sao Cảnh Tu Bạch luôn lo lắng. Chính vì thế, ngay khi nghe nói có cách để gắn bó với Tùy Tâm, anh lập tức đồng ý mà không chút do dự. Anh sợ cô sẽ rời đi một cách dứt khoát, không níu kéo. Hóa ra, cô chưa từng cho anh đủ cảm giác an toàn.

Nhìn ánh mắt trầm tư của con gái, mẹ Tùy khẽ mỉm cười: "Giờ thì mẹ hiểu rồi."

Tùy Tâm bừng tỉnh: "Cái gì cơ?"

"Thích hay không thích, bản thân con tự biết là được. Có cần ở bên nhau không, có cần kết hôn không, sau này sẽ thế nào, tất cả những chuyện đó không phải cứ phải giải quyết ngay lập tức." Mẹ cô nói, giọng điệu dịu dàng nhưng cũng đầy chắc chắn: "Chỉ cần con chịu trách nhiệm với chính mình, và với Tiểu Cảnh, mẹ sẽ chẳng còn điều gì phải lo lắng."

"Con sẽ làm vậy." Tùy Tâm nghiêm túc đáp lời. Mẹ cô mỉm cười, ánh mắt lại quay về trang sách đang đọc dở.

Tùy Tâm nhìn khuôn mặt mẹ mình, nghĩ đến thân phận của bố cô, của chính cô, và cả của Cảnh Tu Bạch. Những bí mật không ngừng xoay vần trong tâm trí, nhưng mẹ cô lại chẳng biết gì cả.

Mẹ không biết gì về thân phận của bố, càng không biết đến phương pháp kéo dài tuổi thọ—dù cách đó có thể không được mọi người chấp nhận.

Nhưng liệu mẹ có quyền được biết không?

Ánh mắt Tùy Tâm trở nên mâu thuẫn. Dường như mẹ cô cảm nhận được điều đó, bà đặt quyển sách xuống và nhìn cô: "Con còn đang băn khoăn gì sao?"

"Mẹ." Tùy Tâm ngập ngừng, ánh mắt d.a.o động, giọng nói nhỏ dần: "Thật ra có vài chuyện, có thể con hoặc bố đều chưa nói với mẹ..."

Cô không nhận ra ánh mắt mẹ mình bỗng sâu thêm một chút.

"Con nghĩ mẹ nên biết." Tùy Tâm lắp bắp: "Thật ra thì..."

"Chip Chip, con nhìn tấm ảnh này đi, con còn nhớ không?” Mẹ cô đột ngột cắt lời.

Những gì Tùy Tâm định nói nghẹn lại trong cổ họng. Theo phản xạ, cô quay nhìn.

Ngón tay mẹ cô được chăm sóc kỹ càng, lúc này đang chỉ vào một bức ảnh cũ: Một cô bé Tùy Tâm đang nhón chân với tới bàn phím đàn piano cao hơn cả người mình, bên cạnh là ông bố đang hốt hoảng. Khoảnh khắc đó được mẹ cô chụp lại đúng lúc.

"Con xem, trong bức ảnh này là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mẹ." Bà mỉm cười.

Tùy Tâm sững lại.

annynguyen

"Mẹ chỉ là một người bình thường, không nghĩ được xa xôi, cũng chẳng thể lo được quá nhiều thứ." Ánh mắt mẹ cô dịu dàng, như bất kỳ người mẹ yêu thương con mình nào: "Mẹ cũng rất ích kỷ. Một đời này mẹ có người chồng yêu mình, có đứa con gái mẹ yêu, sự nghiệp thành công, vậy là đủ rồi. Không có gì để tiếc nuối cả, mẹ rất hài lòng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà nhìn thẳng vào mắt Tùy Tâm, nhấn mạnh:

"Mẹ rất hài lòng, con hiểu không?"

Tùy Tâm nhìn vào ánh mắt mẹ mình, thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trong đó. Một lúc sau, cô khẽ cong môi, gật đầu:

"Con hiểu rồi."

Thì ra, mẹ mới là người sống thông minh và phóng khoáng nhất.

Hai mẹ con không nhắc lại chủ đề này nữa. Khi mẹ cô thấy mệt, bà đứng dậy đi nghỉ, để mặc Tùy Tâm muốn làm gì thì làm.

Và Tùy Tâm thẳng tiến đến phòng của Cảnh Tu Bạch.

Dù giác quan của anh không nhạy bén bằng cô, anh cũng là người từng sống sót qua tận thế. Chỉ vừa nghe tiếng cô vào phòng, anh đã tỉnh dậy. Nhưng anh vẫn nằm yên, để mặc Tùy Tâm leo lên giường, chui tọt vào lòng mình.

Anh tự nhiên duỗi tay, điều chỉnh lại tư thế để cô nằm thoải mái hơn, đồng thời ôm chặt cô vào lòng.

"Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của anh mang theo chút khàn khàn của người vừa tỉnh, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.

Anh biết rõ nếu có chuyện lớn, cô sẽ không rảnh rỗi mà chui vào chăn anh thế này.

"Không có gì." Tùy Tâm trả lời như thói quen. Nhưng sau vài giây, cô bỗng nói:

"Cảnh Tu Bạch, em thích anh."

Đôi mắt Cảnh Tu Bạch lập tức mở bừng ra.

"Em thích anh." Tùy Tâm hiếm khi lúng túng, đảo mắt một chút nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào anh: “Lúc nãy em nói câu đó là do bộc phát, nhưng bây giờ sau khi suy nghĩ, em vẫn muốn nói lại."

"Em thích anh."

Cô có thể thấy rõ đôi mắt của anh ánh lên một tia sáng, như chứa nước, chỉ chực rơi xuống. Rồi cô bị anh ôm chặt vào lòng.

Cánh tay và bờ vai của anh run lên, nhưng trái tim của cô lại cảm thấy bình yên một cách kỳ lạ.

Sáng hôm sau, cả mẹ Tùy, Tùy Tâm và Cảnh Tu Bạch đều tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Bố Tùy, một doanh nhân bận rộn, vội vã rời nhà đi làm ngay sau bữa sáng. Nhưng trước khi đi, ông quay lại gọi:

"Tiểu Cảnh, đi thôi."

Tùy Tâm đang c.ắ.n một miếng trứng chiên, ngẩng lên: "Hả?"

Cảnh Tu Bạch không có vẻ gì bất ngờ, anh khẽ lau khóe miệng, sau đó đứng dậy, cúi xuống hôn nhẹ lên mặt Tùy Tâm, nói khẽ: “Anh với chú ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về."

"Ơ..." Tùy Tâm ngơ ngác đồng ý, vẫn chưa kịp phản ứng.

Sau khi họ rời đi, mẹ Tùy lên tiếng cảm thán: "Ban đầu mẹ còn tưởng cậu bé Tiểu Cảnh này vì con mà mất hết chính kiến, giờ xem ra cũng biết suy nghĩ kỹ càng đấy."

"Mẹ, mẹ có biết họ ra ngoài làm gì không?" Tùy Tâm hỏi.

"Còn làm gì nữa? Con nghĩ cậu ấy vì ai mà đến đây?" Mẹ Tùy nháy mắt với cô: "À, ý mẹ là, cậu ấy còn từ bỏ cả gia tài bên nước ngoài kia."

Tùy Tâm chợt hiểu ra.

Cảnh Tu Bạch biết rằng mình không có gì trong thế giới này, nhưng anh không chấp nhận mãi là con số không.

Đây là nhà của Tùy Tâm. Để cô có thể thoải mái mỗi lần quay về, anh chắc chắn đã bàn bạc gì đó với bố cô, để có cơ hội xây dựng cơ ngơi riêng tại đây.

Tối hôm đó, khi Tùy Tâm hỏi, Cảnh Tu Bạch cũng không giấu giếm.

"Chú đồng ý hướng dẫn anh nhập môn, còn về tài nguyên và các mối quan hệ, anh phải tự mình phát triển." Cảnh Tu Bạch bình tĩnh nói, không bất ngờ khi cô biết chuyện này: "Vốn đây là chuyện chưa chắc chắn, nên anh chưa nói với em. Sáng nay chú đột nhiên gọi, anh cũng không kịp chuẩn bị gì."

Gọi chàng rể tương lai chưa chuẩn bị gì ra "chiến trường", quả nhiên đúng là phong cách của bố. Tùy Tâm âm thầm nghĩ thầm.

"Thực ra không cần vất vả thế đâu." Cô chân thành nói: "Ở đây anh không có nền tảng, bắt đầu từ con số không đâu dễ dàng. Hơn nữa, chúng ta qua lại giữa hai nơi, thời gian ở đây cũng không nhiều."

"Dù chỉ ở đây một ngày, anh cũng không để em phải rơi vào cảnh không nhà, không xu nào trong túi." Cảnh Tu Bạch nghiêm túc đáp: "Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Thế là, Cảnh Tu Bạch bỗng nhiên bận rộn đến mức không có thời gian rảnh. Đừng nói đến kỳ nghỉ hay kế hoạch đi chơi của Tùy Tâm, ban ngày cơ bản cô không thấy bóng dáng anh đâu.

Nếu không phải mỗi tối anh nhất quyết phải gặp cô một chút, thì ngay cả buổi tối cũng khó tìm thấy anh.

Trong khi đó, Tùy Tâm lại thường xuyên đi theo mẹ, tham gia các buổi họp mặt của những người bạn thân thiết của bà, và từ chối không ít lời mời đi xem mắt.

Hôm nay, Cảnh Tu Bạch vẫn như thường lệ ra ngoài cùng bố cô. Mẹ Tùy thì hiếm khi không có lịch trình. Tùy Tâm nằm dài trên sofa phòng khách, tiện tay bật TV xem.

Cô cảm thấy tham gia những buổi tiệc tùng vài ngày qua còn mệt mỏi hơn cả một năm tiêu diệt thây ma.

Đang buồn chán đổi kênh liên tục, mẹ cô từ trên lầu bước xuống, tay cầm một tách cà phê. Nhìn lướt qua màn hình TV, bà chợt thốt lên: "Nạn…"

"Gì thế mẹ?" Tùy Tâm hỏi.

Mẹ cô ngồi xuống sofa với vẻ nghiêm trọng, ra hiệu cho cô: "Quay lại hai kênh đi."

Nghe lời, cô làm theo.

Trên màn hình hiện lên một bản tin trực tiếp. Nữ MC với vẻ mặt căng thẳng đang dẫn chương trình, máy quay không ngừng rung lắc, lúc thì bắt vào khuôn mặt cô ấy, lúc lại quay về phía sau.

Giữa đám đông dày đặc, một trung tâm thương mại bị cảnh sát bao vây nghiêm ngặt. Một cô gái bị trói bằng dây thừng, treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ tầng năm, trông cực kỳ nguy hiểm.

Gương mặt Tùy Tâm cũng trở nên căng thẳng.

"Có kẻ tấn công trung tâm thương mại." Cô đọc lướt qua dòng tin ngắn phía dưới: "Nhìn không giống vì tiền, có vẻ là muốn liều c.h.ế.t cùng mọi người."

Mẹ cô chầm chậm quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt.

"Đó là trung tâm thương mại của nhà mình.” Bà nói.