Khi anh ta vừa trèo lên mép, còn chưa kịp cùng cô ăn mừng thoát nạn, Dung Phượng bất ngờ ôm chầm lấy cô.
Tùy Tâm hơi khựng lại.
Bản năng né tránh lóe lên, nhưng cô kìm xuống, để mặc anh ta siết chặt mình trong vòng tay ngắn ngủi mà mãnh liệt.
Cánh tay của Dung Phượng—người vốn trấn định như một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa lạnh lùng—lúc này lại run khẽ.
Nhưng khi buông ra, gương mặt anh đã trở lại vẻ dửng dưng điềm tĩnh, không để lộ một khe hở.
“Không hổ là cô.” Anh thản nhiên nói.
Tùy Tâm không trả lời, chỉ ghi nhớ sự quan tâm âm thầm ấy vào lòng. Cô gật đầu:
“Đi thôi. Tôi lo bên kia có chuyện.”
Đường đi phía trước vẫn quanh co phức tạp. Hai người men theo hướng năm giờ mà Cảnh Tu Bạch đã chỉ dẫn, vừa di chuyển vừa cảnh giác trước những lối rẽ ngoằn ngoèo.
Một ngã ba lại hiện ra, khiến họ thoáng chần chừ. Đúng lúc đó, từ xa vọng đến tiếng chấn động mơ hồ—một trận chiến đang diễn ra.
Âm thanh truyền theo những lỗ thông trong tổ mối. Ánh mắt Tùy Tâm lóe sáng, không cần nhiều lời, cả hai lập tức lao về phía ấy.
Chưa chạy được bao xa, Tùy Tâm bất ngờ giơ tay kéo mạnh Dung Phượng sang bên, ép anh ngã xuống đất.
“Rầm——!”
Một con mối thợ khổng lồ phá vỡ bức tường đất, đ.â.m sầm xuống ngay chỗ họ vừa đứng.
Thân thể nó đồ sộ chẳng kém mối cánh, nhưng mù lòa vì cả đời chôn dưới lòng đất. Nó lăn lộn, đôi râu khổng lồ quét loạn xạ tìm đường trong hoảng loạn.
Nhưng kỳ lạ thay, vừa đứng dậy, nó không quay lại tấn công mà vội vã tháo chạy, như bị một thứ gì đó dọa nạt đến kinh hồn.
Tùy Tâm: ???
Cô không để tâm, lập tức chớp lấy cơ hội lao qua lỗ hổng nó vừa tạo.
Trên đường, xác mối nằm rải rác, vài con mới c.h.ế.t không lâu, đôi râu vẫn còn giật giật.
Tùy Tâm tăng tốc, vượt khúc quanh, liền chứng kiến một cảnh tượng chấn động:
Một thanh kiếm băng đang ngưng tụ trên không, đ.â.m thẳng vào lưng một con mối khổng lồ!
Người cầm kiếm—chính là Cảnh Tu Bạch.
Anh không còn vẻ chỉn chu thường thấy: áo quần nhếch nhác, bụi bặm bám đầy, nét mặt lộ rõ mỏi mệt. Tuy chưa tả tơi như Louis trước đó, nhưng rõ ràng đã rất chật vật.
Ba con mối thợ khổng lồ khác đang dồn ép anh cùng một người phía sau.
“Ông chủ Lâm?” Tùy Tâm thoáng sững lại khi nhận ra.
Nghe tiếng cô, Cảnh Tu Bạch lập tức ngẩng đầu, gương mặt lấm lem rạng rỡ nụ cười nhẹ nhõm:
“Tùy Tâm!”
Cô nhướng mày đáp lại, rồi không chần chừ, lao thẳng vào vòng chiến.
Vài động tác gọn ghẽ, cô đã leo lên lưng một con mối khổng lồ. Tay giơ cao, túm lấy thanh kiếm băng giữa không trung. Một tiếng quát vang rền, Tùy Tâm quỳ xuống dứt khoát, cắm sâu mũi kiếm vào khớp nối giữa đầu và thân con quái vật.
“Phập!”
Thân thể khổng lồ run dữ dội, rồi đổ rầm xuống đất.
Tùy Tâm bật nhảy, hạ mình an toàn, lập tức xoay người đối diện hai con còn lại.
Nhưng trước khi cô kịp ra tay, đôi râu của chúng chạm vào nhau, như trao đổi tín hiệu. Chỉ một khoảnh khắc, cả hai quay ngoắt đầu, tháo chạy tán loạn, bỏ mặc “con mồi béo bở” ngay trước mắt.
Tùy Tâm: ???
Tiếc rằng, mối thợ khác mối cánh—chúng không phát sóng âm đặc biệt. Thông tin vừa truyền cho nhau vượt ngoài khả năng cảm nhận của cô. Cô chỉ có thể đứng nhìn, khó hiểu trước cảnh chúng bỏ chạy trong hoảng loạn.
Cảnh Tu Bạch sững sờ:
“Chẳng lẽ danh tiếng của cô… đã lan đến cả bầy mối trắng rồi sao?”
Tùy Tâm lập tức lườm anh:
“Anh nói linh tinh gì thế.”
Dù miệng gạt bỏ, nhưng trong lòng cô vẫn dấy lên một tia nghi hoặc khó hiểu.
Thanh kiếm băng trong tay dần tan thành hạt nước, biến mất vào hư không. Tùy Tâm liếc nhìn hai người vừa thoát hiểm, giọng không giấu nổi bực dọc:
“Hai người làm thế nào mà ra nông nỗi này?”
Cô không nhận ra rằng Dung Phượng vừa bước tới từ phía sau. Khi trông thấy ông chủ Lâm, sắc mặt anh lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Từ khi đặt chân vào tổ mối đến giờ, Tùy Tâm chưa từng thấy dấu vết nào của con người khác.
Vậy mà ông chủ Lâm—người trông có vẻ yếu ớt—không chỉ sống sót qua thảm họa mà còn đi cùng Cảnh Tu Bạch.
Điều này khiến cô hơi bất ngờ.
Nghe câu hỏi của cô, gương mặt tái nhợt của Cảnh Tu Bạch thoáng hiện vẻ bối rối:
“Khi phòng động lực bị một con kền kền đ.â.m thủng, tôi không kịp phản ứng và bị hút ra ngoài.” Anh trầm giọng giải thích.
Tùy Tâm khẽ “à” một tiếng, ký ức về những vệ sĩ bị hút đến mức nát vụn m.á.u thịt chợt hiện lên, khiến ánh mắt cô thoáng dấy lo lắng:
“Sao anh lại bất cẩn như thế chứ.”
“Nó xảy ra quá đột ngột, tôi hoàn toàn không phân tâm.” Cảnh Tu Bạch thở dài, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô, giọng anh lại dịu xuống:
“Ông chủ Lâm đã kịp thời kéo tôi lại.”
Lý do ông chủ Lâm đi cùng Cảnh Tu Bạch giờ đã sáng tỏ. Nhưng điều khiến Tùy Tâm kinh ngạc hơn cả là—ông chủ Lâm đã cứu anh?
Cô không kìm được mà quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy ông chủ Lâm đang đứng đối diện với Dung Phượng, ánh mắt lóe lên tia khác thường.
Mà sắc mặt Dung Phượng lúc này không còn lạnh nhạt thường thấy, mà là một sự băng giá đến mức rợn người. Anh không thèm nhìn ông chủ Lâm, chỉ hỏi thẳng:
“Bây giờ chúng ta đi hướng nào?”
Tùy Tâm: Có gì đó không ổn.
Ánh mắt cô lần lượt đảo qua lại giữa hai người, đầu óc xoay chuyển đủ kiểu suy đoán, nhưng vẫn không hiểu nổi mối quan hệ này rốt cuộc là gì. Giao dịch thất bại? Hay ông chủ Lâm từng bùng tiền của Dung Phượng, bị anh ta ghi hận mà kéo vào danh sách đen?
“Chỉ dựa vào chúng ta thì không thể thoát khỏi nơi này. Phải tìm cách khác.” Cảnh Tu Bạch cắt ngang, không để ý đến sự hiếu kỳ trong mắt Tùy Tâm.
Anh tiện tay lau đi vệt bụi trên mặt, nhưng động tác ấy chỉ khiến lớp bụi lem nhem hơn, gương mặt vốn điềm tĩnh càng thêm vẻ ngốc nghếch.
Khóe môi Tùy Tâm bất giác cong lên, bật cười.
Cảnh Tu Bạch thoáng ngẩn ra, rồi lập tức nghiêm túc trở lại, tiếp tục phân tích:
“Cô chắc cũng nhận thấy, cấu trúc tổ mối phức tạp chẳng khác nào một thành phố ngầm, lại đầy bẫy rập.”
Tùy Tâm chăm chú nhìn anh, giọng vừa hứng thú vừa thăm dò:
“Rồi sao nữa? Kế hoạch của anh là gì?”
Ánh mắt Cảnh Tu Bạch dừng lại trên gương mặt cô, trong thoáng chốc trở nên sâu xa. Nhờ bóng tối che khuất, anh không nhận ra vành tai mình đã đỏ bừng.
“Cách tốt nhất là nhờ lũ mối dẫn đường.” Anh nói dứt khoát.
“Ừm ừm… hả?” Tùy Tâm đang gật gù thì khựng lại. “Chúng ta là kẻ xâm nhập, chẳng những phá nát tổ của chúng mà còn dẫn cả lũ kền kền đến tấn công. Sao chúng lại giúp chúng ta?”
“Đây là cách ít nguy hiểm nhất.” Cảnh Tu Bạch nhìn thẳng vào cô, giọng chắc nịch. “Những người khác chắc chắn không làm được. Nhưng nếu là cô… có lẽ có hy vọng.”
Tùy Tâm cau mày, lẩm bẩm:
“Có thể chúng ta nên quay lại lối vào ban đầu…”
Câu nói còn dang dở thì tim cô chợt thắt lại, cảm giác lạnh buốt lan khắp sống lưng.
Quay đầu nhìn, trước mặt cô giờ chỉ là năm con đường ngoằn ngoèo tối om, nuốt chửng mọi ánh sáng.
“Tôi… không nhớ nữa.” Cô thì thầm.
Cảnh Tu Bạch cũng không bất ngờ, giọng an ủi:
“Tôi cũng không nhớ lối về phi thuyền. Địa hình nơi này quá phức tạp, chỉ những ai có trí nhớ định vị hoàn hảo mới có thể nhớ rõ.”
Tùy Tâm ngoái nhìn thêm một lần nữa, rồi khẽ thở dài:
“Vậy thì… nhờ lũ mối thôi.”
Đúng lúc này, Dung Phượng đột nhiên lên tiếng:
“Tôi muốn hỏi từ lâu rồi—cô có thể hiểu được tiếng kền kền, đúng không?”
Câu hỏi ấy đã nhen nhóm trong lòng anh từ trước, nhưng lúc còn trên không trung, tình thế quá khẩn cấp không cho phép hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giờ đây, lời nói của Tùy Tâm vừa rồi đã trở thành câu trả lời ngầm.
“Đúng vậy.” Tùy Tâm gãi đầu, mắt đảo quanh. “Tôi có thể giao tiếp đơn giản với những sinh vật có trí tuệ. Nhưng chúng có hiểu hay không… còn tùy thuộc vào khả năng của từng loài.”
Cảnh Tu Bạch và Dung Phượng không hỏi thêm.
Tùy Tâm giống như một bí ẩn, nếu cô không chủ động tiết lộ, chẳng ai có thể thật sự nhìn thấu.
Ông chủ Lâm lúc này bình tĩnh nói:
"Nếu không còn cách nào khác, tôi có thể triệu hồi Đại Thanh để dùng sức mạnh của nó thoát ra ngoài."
Đại Thanh?
Tùy Tâm chợt nhớ ra, đây chắc là tên con bọ cạp khổng lồ tím đen của ông ta.
Nhưng tại sao lại gọi là “Đại Thanh”, chứ không phải "Đại Tử"?
"Chỉ khi không còn cách nào khác mới làm vậy." Cảnh Tu Bạch lắc đầu.
"Mối trắng là loài có tính xã hội cao. Chúng không có trí tuệ vượt trội, nhưng hệ thống phân cấp cực kỳ nghiêm ngặt. Một khi toàn bộ tổ bị kích động, chúng sẽ có tinh thần trả thù khủng khiếp."
Cảnh Tu Bạch quay đầu nhìn ông chủ Lâm, giọng trầm xuống:
"Hơn nữa, ngoại bộ xương của mối trắng lại tương khắc với nọc độc của bọ cạp. Chưa chắc đã chiếm được lợi thế."
Tùy Tâm liếc nhìn ông chủ Lâm, lòng dấy lên cảm giác phức tạp.
Hiện tại, cả nhóm đều cùng hội cùng thuyền. Ấn tượng của cô về ông ta vốn là một kẻ âm hiểm, tàn nhẫn, nhưng trong tình huống này, cô lại không cho rằng ông ta sẽ liều lĩnh phản bội.
Những gì ông chủ Lâm đã làm với Vĩnh Ninh, cộng thêm những nạn nhân vô tội khác mà cô chưa biết, khiến ông ta trở thành một phản diện hoàn hảo. Nhưng việc ông ta cứu Cảnh Tu Bạch lại khiến cô d.a.o động, không rõ rốt cuộc ông ta là loại người thế nào và đang ẩn giấu mục đích gì.
Trong thời kỳ tận thế, ai nấy đều có toan tính riêng. Khi xã hội sụp đổ, lớp mặt nạ bị lột bỏ, bản chất trần trụi mới phơi bày. Người như ông chủ Lâm, che giấu được đến mức này, thật sự hiếm thấy.
Ông chủ Lâm đối diện với ánh mắt cảnh giác của Tùy Tâm, mỉm cười lịch lãm:
"Cô Tùy, trước đây thất lễ."
Chỉ một nụ cười, mà Tùy Tâm lại thấy sởn gai ốc. Cô im lặng giây lát, rồi thẳng thắn nói:
"Ông chủ Lâm, hiện tại chúng ta có chung mục tiêu, tạm coi như đồng minh. Nhưng tôi không muốn trong lúc chiến đấu còn phải lo nọc độc từ sau lưng. Vậy nên, mong ông trả lời thẳng một câu hỏi."
Ông chủ Lâm vẫn điềm nhiên:
"Cô Tùy cứ hỏi."
Ánh mắt Tùy Tâm thoáng lướt qua Dung Phượng, nhưng cuối cùng cô kiềm lại, không hỏi về mối quan hệ quái dị giữa hai người kia. Thay vào đó, cô lạnh lùng chọn một câu khác:
"Tại sao ông lại cứu Cảnh Tu Bạch? Thương nhân không làm việc không công. Ông muốn gì từ chúng tôi?"
Câu hỏi này khiến tất cả ánh mắt đều dồn về phía ông chủ Lâm, kể cả ánh nhìn lạnh lùng của Dung Phượng.
Ông chủ Lâm trầm ngâm một lát, rồi tránh trả lời thẳng:
"Tôi hỏi cô, lọ thuốc kích hoạt dị năng mà cô giành được trong buổi đấu giá, có phải đã bị thất lạc trên phi thuyền?"
Tùy Tâm không bất ngờ. Điều này vốn nằm trong dự đoán của cô.
"Có hay không cũng là của tôi. Ông định làm gì?"
Ông chủ Lâm mỉm cười:
"Tất nhiên là của cô. Nhưng cô đã có dị năng, lọ thuốc đó đối với cô chẳng khác gì gân gà — không dùng cũng chẳng nỡ bỏ. Sao không bán cho tôi? Tôi sẽ trao đổi bằng một thứ xứng đáng."
Dung Phượng cau mày, sắc mặt căng thẳng đến mức nơi khóe mắt dường như đọng lại sự bức bối.
Tùy Tâm cũng cười nhạt:
"Ông chủ Lâm, ông cũng nghe thấy những gì người ta sẵn sàng bỏ ra để đổi lấy lọ thuốc trong buổi đấu giá. Tôi không đòi quá đáng đâu. Chỉ cần ông trả mức đó, thuốc sẽ thuộc về ông. Sao nào?"
Giọng điệu tự tin, ánh mắt sắc bén.
Dù khi đó bị Lâu Thần kéo vào ảo cảnh, không rõ con số cuối cùng bị đẩy cao đến mức nào, nhưng từ sự náo nhiệt trong hội trường, cô biết chắc giá trị đó tuyệt đối không phải thứ mà ông chủ Lâm dễ dàng đáp ứng.
Hai người đối diện nhau, cùng mỉm cười.
Nụ cười ấy không hề ấm áp, mà giống như hai con cáo già đang âm thầm cân não, chỉ chờ đối phương sơ hở để cắn một nhát.
Ánh mắt ông chủ Lâm khẽ lóe lên, ông ta cười nhẹ, lời nói sắc như dao:
"Trong mắt cô, sinh mạng của Cảnh Tu Bạch và người cá Vĩnh Ninh… vẫn không đáng giá bằng một lọ thuốc sao?"
Tùy Tâm nghe nhắc đến Vĩnh Ninh, nụ cười trên môi cô dần nhạt đi, rồi biến mất hoàn toàn.
Ánh mắt cô từ vẻ ranh mãnh của một con cáo, chuyển thành ánh nhìn sắc lạnh như sói, khóa chặt vào ông chủ Lâm.
"Cảnh Tu Bạch." – Giọng cô lạnh lùng – "Ông chủ Lâm đang lợi dụng anh đấy.
Hay là thế này, anh cứ đứng yên phía sau, để tôi đánh ông ta gần chết, rồi anh ra mặt cứu vớt chút sĩ diện?"
Nụ cười trên mặt ông chủ Lâm thoáng cứng lại. Ông ta lùi một bước rất nhỏ, nhưng vẫn giữ giọng ôn hòa:
"Cô Tùy, làm ăn phải có thiện ý…"
"Đủ rồi."
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, cắt ngang lời ông ta. Ngay cả Tùy Tâm cũng sững lại vì bất ngờ. Mất vài giây, cô mới nhận ra đó là giọng của Dung Phượng.
Ông chủ Lâm liếc nhìn Dung Phượng, vẫn cố duy trì nụ cười nhạt:
"Thiện ý là nền tảng, nếu cô đe dọa như vậy, chẳng phải rất vô nghĩa sao?"
"Nếu ông biết sợ bị đe dọa, chẳng phải nên tự ý thức hơn hay sao?" – Tùy Tâm lạnh lùng đáp lại.
Ông chủ Lâm cười nhạt:
"Nhưng mà…"
"Tôi nói đủ rồi!"
Dung Phượng bước tới, đứng chắn giữa ông chủ Lâm và Tùy Tâm. Gương mặt anh ta quay ngược lại với cô, mang theo sự đe dọa nặng nề:
"Đây không phải nơi để làm ăn. Nếu muốn, hãy về đất của ông mà nói. Ông nghĩ mình có tư cách để thốt ra những lời này ở đây sao?"
Tùy Tâm bất ngờ trước cơn giận dữ hiếm hoi của anh ta. Cô giơ tay định vỗ vai trấn an:
"Dung Phượng, bình tĩnh đi…"
Nhưng lời chưa kịp thốt ra, thì đã bị câu nói kế tiếp của ông chủ Lâm chặn ngang.
Ông ta nhìn thẳng vào Dung Phượng, nụ cười nhạt dần tan biến, giọng nói ôn hòa nhưng chứa đựng bóng tối:
"Dung Phượng, dù sao đi nữa… con đối xử với bố ruột mình như thế này, có phải hơi quá đáng không?"
Tùy Tâm: … ?!
Cánh tay đang giơ lên của cô khựng lại giữa không trung, trong khi cả người Dung Phượng cũng cứng đờ.
"Quả nhiên là vậy." – Giọng Cảnh Tu Bạch vang lên, mang theo tiếng thở dài.
Tùy Tâm quay đầu, kinh hãi nhìn anh:
"Sao anh không ngạc nhiên? Sao anh đã biết?"
"Chỉ là đoán thôi." – Cảnh Tu Bạch bình thản – "Ánh mắt Dung Phượng nhìn ông chủ Lâm luôn rất lạ. Không giống ánh nhìn dành cho người xa lạ, cũng không hẳn là thù địch thuần túy. Tôi đoán giữa họ có một mối quan hệ nào đó."
Tùy Tâm khẽ kéo vạt áo của Dung Phượng, giọng thận trọng:
"Dung Phượng, vẫn là anh tự nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì?"
annynguyen
Ông chủ Lâm mỉm cười, ung dung như thể đang châm ngòi thêm:
"Có vẻ bạn của con không biết gì cả. Có một người bố như ta, thực sự khiến con thấy mất mặt đến thế sao?"
Toàn thân Dung Phượng căng như dây đàn. Như một con báo bị dồn ép, anh ta sẵn sàng lao vào cắn xé, bàn tay siết chặt đến mức nổi cả đường gân xanh. Nhưng sau vài nhịp thở gấp gáp, anh ta lại gượng ép trấn tĩnh, quay đầu về phía Tùy Tâm, nói bằng giọng điềm tĩnh đến lạnh lẽo:
"Về mặt huyết thống thì có chút liên quan thôi."
"Con nói vậy thực làm ta đau lòng." – Ông chủ Lâm thở dài, nhưng trong mắt chẳng hề có chút gì gọi là đau đớn.
Tùy Tâm thầm dựng nên cả loạt kịch bản m.á.u chó về gia tộc hào môn trong đầu, nhưng vì quan tâm đến tâm trạng đồng đội, cô lập tức cắt ngang:
"Không sao. Chuyện nào ra chuyện đó. Anh không cần phải bận tâm."
Dung Phượng há miệng, rồi lại ngậm lại. Cuối cùng, anh ta chậm rãi thốt ra tám chữ ngắn gọn:
"Chưa từng chăm sóc, quan điểm không hợp."
Chỉ tám chữ, nhưng Tùy Tâm lập tức hiểu rõ mâu thuẫn giữa anh ta và ông chủ Lâm.
Qua thời gian quen biết, cô biết Dung Phượng là kiểu người thế nào. Nếu không tận tai nghe chính họ thừa nhận, cô tuyệt đối không thể tưởng tượng ra anh ta lại có quan hệ m.á.u mủ với người như ông chủ Lâm.
Hóa ra, câu nói vừa rồi của ông ta không hề sai: Có một người cha như vậy, quả thật khiến Dung Phượng cảm thấy mất mặt.
"Dung Phượng, bao nhiêu năm rồi mà con vẫn chẳng thay đổi." – Ông chủ Lâm lắc đầu, giọng như than thở – "Vẫn ngây thơ, trẻ con như vậy. Con không chấp nhận quan điểm sống của ta, không muốn thừa kế sự nghiệp của ta, ta đều nhường nhịn. Nhưng thật không ngờ, ngần ấy thời gian rồi mà con vẫn chẳng hề trưởng thành."