"Thì ra là vậy." Úc Tương gật đầu, vẻ mặt như vừa bừng tỉnh.
Tùy Tâm nhìn anh ta đầy hoang mang:
"Anh biết làm thế nào thật à?"
"Không." Úc Tương thành thật đáp, khiến cả nhóm lặng vài giây.
Anh ta khoác vai Cảnh Tu Bạch một cách thoải mái:
"Dù sao cũng không ai hiểu được, chẳng bằng cứ khen một câu rồi chuyển sang chuyện khác."
Cảnh Tu Bạch lườm anh ta sắc bén, dùng hai ngón tay gỡ tay Úc Tương ra, vẻ ghét bỏ lộ rõ.
Trong số họ, chỉ có Hoà Lai là chìm trong suy nghĩ. Ông ta khẽ nhíu mày, rồi bỗng ánh mắt sáng tỏ:
"Thì ra... đúng là như vậy."
Ông nhìn lần lượt bốn người, ánh mắt vừa phức tạp vừa pha lẫn cảm thán.
"Chả trách tôi thất bại. Các cậu đúng là... một nhóm toàn nhân tài ẩn dật."
"Trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, còn tôi là con ngáo ngơ." Úc Tương lẩm bẩm, rùng mình liếc về phía cái cây từng trói chặt mình:
“Giờ chúng ta có thể đổi chỗ nói chuyện chưa?”
"Đám tù nhân kia, chắc không còn nguy hiểm gì nữa chứ?" Tùy Tâm hỏi.
"Tôi chỉ tạm thời nhốt họ trong các phòng. Chờ giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ thả họ ra." Hoà Lai thở dài, trên môi thoáng hiện nụ cười chua xót:
"Tôi cũng không ngờ, họ không phải tội phạm cần chịu phán xét... chỉ là những người dân bình thường."
Bốn người im lặng, không khí chùng xuống.
"Nhắc đến phán xét..." Tùy Tâm chợt nhớ:
“Trước đây ông từng nói mình sẽ phán xét tội phạm. Ý ông thật sự là gì?”
Cảnh Tu Bạch xen vào:
"Cô thử nghĩ lại xem, ai là người nói rằng quản lí nhà tù sẽ phán xét tội phạm?”
Tùy Tâm ngẫm một chút, rồi lập tức hiểu.
Hóa ra lại là Phí Gia Đức.
Hắn chỉ lợi dụng việc Hoà Lai không muốn quản lý, chỉ muốn lánh đời, mà mượn danh nghĩa ông để làm đủ trò mờ ám.
"Được rồi, đến văn phòng tôi nói tiếp. A Nhiên chắc đói rồi." Ánh mắt Hoà Lai dịu dàng khi nhìn nữ thây ma trong tay:
“Mời mọi người.”
Họ quay lại căn phòng mà Tùy Tâm từng bước ra. Gương bốn phía tối dần, cảm giác không gian biến đổi lại tràn đến. Một lực kéo mạnh siết lấy cơ thể, và khi mở mắt, Tùy Tâm nhận ra họ đã đứng trong văn phòng của quản lí nhà tù.
Căn phòng vẫn như trước, những ô cửa kính lớn phản chiếu bầu trời đêm bên ngoài, sao trời lấp lánh rơi vào ánh sáng dịu dàng.
Hoà Lai bật đèn:
"Nếu các vị không phiền, có thể chờ một chút? Tôi cần cho vợ tôi ăn trước."
"Thây ma... ăn gì cơ? Không phải thịt người chứ?" Úc Tương tròn mắt hỏi.
Hoà Lai liếc anh ta một cái:
"Cậu có thể vào xem thử."
Ông bước đến giá sách, vặn nhẹ một cánh tủ. Một cửa bí mật hé mở, để lộ căn phòng ấm áp bên trong.
Hoà Lai đặt nữ thây ma lên giường lớn, trói chặt tứ chi thêm lần nữa, tháo miếng bịt miệng.
"Grừ!"
Bà ấy lập tức rướn người, định cắn ông.
"Suỵt, suỵt... A Nhiên, ngoan nào. Có khách đây." Hoà Lai dịu dàng vuốt tóc vợ, giọng tràn đầy kiên nhẫn. "Đói rồi phải không? Tôi lấy đồ ăn ngay đây."
Vì ông đã cho phép, Tùy Tâm tò mò bước vào.
Cô thấy ông mở chiếc tủ đông ở chân giường, lấy ra một miếng thịt tươi, đặt cạnh miệng nữ thây ma. Bà ta lập tức ngấu nghiến như dã thú.
"Đây là gì vậy?" Tùy Tâm hỏi.
"Tôi nuôi cả một trang trại lớn. Chẳng lẽ không nuôi nổi chút thịt tươi cho A Nhiên?" Hoà Lai đáp.
Câu trả lời quá hợp lý, khiến Tùy Tâm và Úc Tương liếc nhau, rồi đồng thời rời khỏi phòng.
Sau khi kể lại với hai người chờ bên ngoài, Khương Từ Quân thì thầm:
"Tôi vẫn thấy khó tin. Một người như Hoà Lai, sở hữu sức mạnh khủng khiếp như thế, sao lại cam chịu sống ẩn dật trên hòn đảo này? Cách ông ta điều khiển người khác thực sự đáng sợ... ông ta không giống người tốt."
"Tôi nghĩ dù thật hay giả, thì phần thật nhiều, phần giả ít." Tùy Tâm trầm ngâm.
"Chấp niệm của ông ta rất sâu, nhưng cũng rất đơn giản. Chỉ là muốn sống một cuộc đời bình thường với vợ. Khi điều ước ấy không thể thực hiện, ông ta sẽ phát điên. Khó mà nói ông ta thiện hay ác."
"Tôi đồng ý với Tùy Tâm." Úc Tương nói, giọng nửa bông đùa nửa thật:
"Yêu sâu đậm đến mức này đúng là hiếm thấy. Tôi thì không chắc mình có thể yêu một thây ma hàng chục năm mà không thay đổi..."
Trong nhận thức chung của loài người hiện tại, những kẻ đã biến thành thây ma không còn được coi là con người nữa.
Dù từng là người thân yêu — con gái, con trai, chồng hay vợ — một khi biến thành thây ma, họ chỉ còn là sinh vật bị chi phối bởi cơn đói khát.
Để sống sót, con người buộc phải g.i.ế.c chúng. Đó là cách duy nhất để ép mình mạnh mẽ, để vung d.a.o c.h.é.m xuống những gương mặt từng quen thuộc.
Sau một lúc im lặng, Cảnh Tu Bạch trầm giọng:
“Tùy Tâm nói đúng. Hoà Lai không thể chỉ dùng hai chữ thiện – ác để đánh giá. Nhưng có một điều không thể phủ nhận: ông ta rất nguy hiểm."
annynguyen
Ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn ba người còn lại:
"Sức mạnh của ông ta cực kỳ lớn. Nếu một ngày mất kiểm soát, chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chúng ta không thể xem ông ta là đồng đội. Cách tốt nhất là giữ ông ta ổn định."
"Người sở hữu dị năng bẩm sinh..." Tùy Tâm thì thầm, nhớ lại lời Lâu Thần từng nói: anh ta cảm nhận được một loại khí tức tương tự giữa cô và Hoà Lai. Vô thức, cô đặt tay lên n.g.ự.c mình.
Nếu Hoà Lai thực sự là người mang dị năng bẩm sinh, thì việc cô không bị hệ thống thu hồi dị năng... có phải là bằng chứng rằng cơ thể này vốn dĩ cũng như vậy?
Càng nghĩ, khả năng ấy càng hợp lý. Trong bộ phim, nguyên chủ từng làm biết bao chuyện liều lĩnh, đủ để c.h.ế.t hàng chục lần nếu chỉ là người thường. Vậy mà cô ta luôn sống sót, chỉ khi tự hủy hoại bản thân mới phải rời khỏi ván cờ. Có lẽ ngay cả nguyên chủ cũng chưa bao giờ nhận ra điều này.
"Tùy Tâm, cô đang nghĩ gì thế?"
Cảnh Tu Bạch nhạy bén nhận ra sự phân tâm trong mắt cô. Lời anh khiến cả Úc Tương và Khương Từ Quân đồng loạt quay sang nhìn.
"Không có gì đâu." Tùy Tâm mỉm cười, hạ tay xuống, giấu kín những nghi ngờ đang dấy lên về cơ thể này.
Lúc này, Hoà Lai bước ra từ sau kệ sách, đóng lại cánh cửa bí mật. Ông nhìn bốn người trong phòng, chỉ tay về phía sofa tiếp khách:
"Ngồi đi."
Ông tựa lưng vào ghế bọc da lớn phía sau bàn làm việc. Bốn người chăm chú quan sát, còn Hoà Lai lại đăm đăm nhìn vào màn hình máy tính. Không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, ông đột ngột che mặt.
"Tôi đã giấu một vài sự thật." Giọng ông khàn đục, như phát ra từ kẽ tay.
"Chúng tôi muốn nghe." Cảnh Tu Bạch bình tĩnh đáp.
Hoà Lai bỏ tay xuống. Đường nét gương mặt vốn lạnh lùng nay trở nên mệt mỏi, dường như già đi cả chục tuổi.
Ông không nhìn bốn người, mà nhìn chằm chằm vào ánh sáng trắng nhợt nhạt hắt ra từ màn hình.
"Tôi không hoàn toàn vô tội, cũng không phải không biết gì về những việc Phí Gia Đức làm." Ông nói chậm rãi, khuỷu tay chống lên bàn, hai bàn tay đan trước miệng. "Tôi không phải người trong sạch."
Bốn người thoáng đưa mắt nhìn nhau.
Tùy Tâm lên tiếng:
"Hoà Lai, đến nước này rồi, ông không cần phải che giấu nữa."
"Đúng vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoà Lai hít sâu, rồi từ từ thở ra:
"Để xây dựng pháo đài của mình, tôi từng... không coi những tù nhân kia là con người. Với tôi khi đó, họ là những quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ, khiến vị trí của tôi bị lộ. Tôi kiểm soát họ, tẩy não họ, xóa bỏ khát vọng với thế giới bên ngoài, và âm thầm loại bỏ những kẻ bất ổn. Nhưng tôi thực sự không biết rằng họ..."
Giọng ông nghẹn lại, không nói tiếp được.
Tùy Tâm cũng im lặng.
Từ những lời kia, cô nghe thấy nỗi đau giữa bản năng sinh tồn và những khát vọng trái ngược.
"Ông hoàn toàn có thể chọn cách đối đầu với họ." Tùy Tâm khẽ nói:
"Tôi từng trực diện chiến đấu với họ nhiều lần. Họ không mạnh đến mức không thể đánh bại như ông nghĩ. Chính nỗi sợ đã bào mòn ý chí của ông, đẩy ông vào đường cùng."
Trong bóng dáng của Hoà Lai, Tùy Tâm thấy hiện ra hình ảnh của Lâu Thần.
Cả hai đều mang trong mình nỗi ghét và nỗi sợ sâu sắc dành cho phòng thí nghiệm; cả hai đều sở hữu sức mạnh lớn nhưng lại chưa biết cách dùng nó đúng đắn.
Điểm khác biệt nằm ở thái độ đối với nỗi sợ đó — Lâu Thần đổ sự sợ hãi ấy lên cả thế giới, kéo nhân loại lao xuống vực; còn Hoà Lai chọn cách ẩn mình, bị ràng buộc bởi những trách nhiệm và tình cảm riêng.
Ông chỉ muốn thu mình vào vỏ bọc. Miễn ai không động đến "mai rùa" của ông, ông giữ im lặng; nhưng khi bị khiêu khích, ông liền biến thành một con cá mập hung hãn, nghiền nát mọi thứ cản đường. Vai ông run nhẹ; giọng ông nghẹn ngào:
"Tôi không dám... Tôi còn A Nhiên. Tôi không thể để bà ấy đơn độc trên đời này."
Tùy Tâm thở nhẹ. Ông ta như kẹt trong một vòng lặp — không tiêu trừ được nguồn gốc nỗi sợ thì mãi không thể bước ra.
"Các ông không cần lo." Cảnh Tu Bạch lên tiếng, giọng điềm tĩnh: "Chúng tôi không đến để xét xử ông. Lý do chúng tôi có mặt ở đây giống như ông — cùng đối lập với phòng thí nghiệm. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông."
"Giúp đỡ..." Hoà Lai như tỉnh ra khỏi cơn mơ, mở mắt mệt mỏi rồi lại khép chặt: "Tôi hiểu. Tôi sẽ bảo người đưa các người đi."
Bốn người không ngờ mục tiêu lại dễ đạt đến vậy, nhìn nhau đầy kinh ngạc.
"Ông thật tin chúng tôi đến vậy sao?" Úc Tương không kiềm được, hỏi thẳng: "Nếu chúng tôi là kẻ lừa đảo, vừa ra khỏi đây đã báo phòng thí nghiệm về vị trí ông thì sao?"
Câu hỏi khiến cả nhóm trừng mắt anh. May là Hoà Lai không biết về cái "khả năng dị thường" như quạ đen của Úc Tương; nếu biết, cả nhóm khó lòng rời đi an toàn. Úc Tương lúng túng co người lại, chớp mắt giả nai.
Hoà Lai dừng vài giây như suy xét, rồi khẽ cười, giọng thấp mà cay:
"Không thì sao? Tôi phải liều mạng với các người à? Chẳng phải đêm nay tôi đã liều rồi sao? Kết quả thế nào, các người cũng thấy rồi." Ông mở to mắt — ánh mắt sắc như sư tử già mệt mỏi nhưng vẫn còn uy lực:
"Đối đầu trực tiếp với các người, kết cục lớn nhất là cùng chết. Tôi không muốn điều đó. Và nếu các người thực sự là tay sai phòng thí nghiệm, các người đã tóm được tôi từ lâu chứ đâu cần mất thời gian nói nhiều."
"Cũng đúng." Úc Tương gãi đầu, tỏ vẻ đồng tình nửa đùa nửa thật.
Hoà Lai tựa lưng vào ghế, giọng bình tĩnh nhưng tính toán:
"Lùi một bước mà nói, nếu các người định báo cáo tôi, để các người rời đi tạm thời cũng chẳng ảnh hưởng nhiều. Trên đường đến nước A, tôi có thể dẫn A Nhiên rời khỏi Đông Lỗ Bảo, chạy đến nơi các người không thể tìm được."
Nghe thế, trong lòng Tùy Tâm thoáng một nhịp cảm xúc khó tả — thương hay tiếc thì cô cũng chưa rõ. Người đàn ông này thông minh, mạnh mẽ, lại dùng mọi tài năng và sức lực để trốn chạy.
Hoà Lai lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt rực sáng nhìn anh:
"Thật không?"
Cảnh Tu Bạch giữ vẻ mặt bình thản:
"Tôi đã từng ở phòng thí nghiệm một thời gian dài. Tôi đã tận mắt chứng kiến."
Vẻ ngoài cứng rắn của Hoà Lai đột nhiên sụp đổ.
Ông ta ngả người ra ghế, lẩm bẩm:
"Thật sự có... Thật sự có... A Nhiên, chúng ta có hy vọng rồi."
Hai dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khô cằn, nhuốm đầy mệt mỏi của ông ta. Tuỳ Tâm khó hiểu nhìn Cảnh Tu Bạch, chỉ thấy anh khẽ nháy mắt với cô đầy ẩn ý.
Rồi anh tiếp tục nói:
"Tác dụng của huyết thanh thì ai cũng biết. Nhưng sau khi mọi thứ ổn định lại, ông và vợ có định tiếp tục ở đây không?"
"Nếu thực sự có ngày đó, tôi sẽ đưa bà ấy rời khỏi nơi này." Giọng của Hoà Lai khàn đặc, nhưng tràn đầy cảm xúc:
"Tôi sẽ đưa bà ấy đi ngắm núi non, sông nước, những cảnh sắc mà bà ấy chưa kịp thấy... Nếu thực sự có ngày đó, nếu thật sự có..."
Giọng ông ta nghẹn ngào, gần như vỡ vụn.
Cảnh Tu Bạch gật đầu, tiếp lời với giọng hơi khó xử, dường như đang cân nhắc:
"Nhưng nếu chuyện ở đây truyền đến nội địa, có lẽ ông sẽ gặp một vài... khó khăn."
Hoà Lai đang trong trạng thái rối bời, không còn đủ bình tĩnh để phân tích. Ông ta chỉ có thể thuận theo dòng suy nghĩ của Cảnh Tu Bạch:
"Tôi có thể đền bù. Hiện giờ tôi chưa dám rời đi, nhưng tôi có thể đối xử tốt với những tù nhân ở đây, chờ tin tức. Tôi sẽ không g.i.ế.c người vô tội nữa."
Nói xong, ông ta nhìn Cảnh Tu Bạch với vẻ lo lắng:
"Như thế đủ chưa?"
Cảnh Tu Bạch thở dài, như thể đang miễn cưỡng:
"Vì ông có thành ý như vậy, tôi sẽ chỉ cho ông một con đường."
Đôi mắt Hoà Lai sáng lên:
"Nói đi!"
Cảnh Tu Bạch giơ chiếc đồng hồ tối màu trên cổ tay lên:
"Chiếc đồng hồ này có thể gửi tin nhắn về căn cứ lớn nhất còn sót lại – căn cứ A. Bố của Úc Tương là người đứng đầu ở đó. Tôi có thể giúp ông liên lạc với họ. Nếu ông hợp tác với căn cứ, sẽ không ai làm khó ông nữa."
"Tôi... có thể hợp tác bằng cách nào?" Hoà Lai định nói gì đó, rồi khựng lại, như bừng tỉnh:
"Tôi có mỏ dầu."
Ông ta như tìm thấy chiếc phao cứu sinh, đôi mắt sáng rực:
"Khu vực này có trữ lượng dầu mỏ lớn nhất dưới đáy biển, nhưng vì khai thác khó khăn, chưa ai động đến. Tôi đã dùng dị năng của mình để xây dựng giếng dầu mới. Giờ ngoài kia là tận thế, dầu mỏ và khí đốt chắc chắn là tài nguyên khan hiếm, đúng không?"
"Tuyệt vời! Điều này sẽ tăng khả năng thành công của ông rất nhiều." Cảnh Tu Bạch đáp ngay, giọng như nắm chắc thắng lợi. "Có thể đưa tôi đi xem không? Tôi muốn sạc lại đồng hồ của mình."
"Đương nhiên được." Hoà Lai đồng ý không chút do dự.
Lúc này, ánh mắt ông ta nhìn bốn người đã hoàn toàn thay đổi: không còn vẻ lãnh đạm, mà ngập tràn sự biết ơn cùng một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Tuỳ Tâm thực sự không nói nên lời. Đây không phải lần đầu tiên cô thấy Cảnh Tu Bạch “đánh nhau bằng miệng,” nhưng việc anh chỉ bằng vài câu mà có được nguồn tài nguyên dầu mỏ khiến cô không khỏi thán phục.
"Đúng rồi." Khi mọi người chuẩn bị rời đi để sạc đồng hồ, Tuỳ Tâm tò mò hỏi:
"Hoà Lai, dị năng của ông rốt cuộc là gì?"
"Nếu phải nói, có lẽ đó là 'giao tiếp'." Hoà Lai đáp.
"Giao tiếp?" Tuỳ Tâm nhíu mày, chưa hiểu.
"Giao tiếp với mọi vật. Bất cứ thứ gì tồn tại trên thế gian, tôi đều có thể nói chuyện với nó." Hoà Lai giải thích:
"Nghe hơi kỳ lạ, nhưng phải mất nhiều năm tôi mới học được cách sử dụng."
"Khoan đã, vậy việc biến toà nhà thành mê cung lăng kính là nhờ ông 'nói chuyện' với nó?" Úc Tương há hốc miệng.
"Có thể nói như vậy." Hoà Lai gật đầu:
"Với sinh vật có linh hồn, kết quả không chắc chắn. Nhưng với đồ vật vô tri như bàn ghế, nhà cửa, tôi có thể ra lệnh gần như tuyệt đối."
"Thật sự... quá vượt xa lẽ thường." Tuỳ Tâm nói thẳng.
Khả năng điều khiển vạn vật này vượt trội hơn hẳn so với kỹ năng “Tâm ngữ” của cô – vốn chỉ có thể trò chuyện, chứ không thể thay đổi bản chất sự vật.
"Yên tâm, chúng tôi không phải vậy." Giọng Cảnh Tu Bạch ôn hòa, an ủi: "Tất cả những gì Tùy Tâm nói là thật. Chúng tôi tới phòng thí nghiệm không phải để giúp họ, mà là để hủy diệt nó."
Tùy Tâm thấy ánh mắt Hoà Lai chợt d.a.o động; những ngón tay siết chặt dần thả lỏng.
"Đó là điều tốt." Ông cụp mắt, che giấu tia hy vọng mỏng manh lộ ra: "Thật sự sẽ có... huyết thanh chứ?"
"Chúng tôi cũng hy vọng vậy." Tùy Tâm đáp thẳng.
Cảnh Tu Bạch không nén được mà nói thêm như thể đoán trước:
"Khả năng rất cao. Để ngăn lây nhiễm, họ nhất định phải có một loại thuốc. Nếu có nhân vật quan trọng bị nhiễm, họ cũng phải có biện pháp xử lý."
Lời nói của anh thắp lên một tia hy vọng lạnh lùng trong phòng — hy vọng rằng phòng thí nghiệm không phải hoàn toàn vô phương cứu chữa, và rằng lý do họ tới đây không hoàn toàn vô vọng.