Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 225: Trót lọt.



Bác sĩ Huấn nhìn hai cái người bên cạnh vẫn ra sức cấp cứu, Hàn Phong cũng vì thế mà đã sắp bị tra tấn cho phải tỉnh lại tới nơi, cuối cùng ông ta vẫn là không nhịn được nói:

- Đừng làm ra hành động ảnh hưởng trạng thái bệnh nhân nữa. Tốt nhất hãy đem về phòng quân y, nơi đó có đủ trang thiết bị và đội ngũ chuyên nghiệp.

Ngô Soái nghe được lời khuyên này giống như bắt được vàng, hắn vội vã vác Hàn Phong lên vai rồi nói:

- Tôi về trước, một lát sẽ có người đón hai vị.

Hai người này vác theo vướng víu nặng nề, ảnh hưởng tốc độ của hắn.

Bác sĩ Huấn nào có chịu. Nơi này toàn là xác thây ma, ai mà biết có con nào còn sống hay không. Ông ta tuy là phi phàm giả, nhưng sức chiến đấu gần như bằng không, ở lại chờ cứu viện tuyệt đối không đủ an toàn, bởi vậy nhanh chóng nói:

- Tôi là bác sĩ giỏi nhất, cậu mà để tôi lại, ai đứng ra cấp cứu cho thủ lĩnh.

Ngô Soái nghe vậy cũng cảm thấy có lý, hắn sau nửa giây do dự thì bốc hết chiến lợi phẩm của M2 level 24 lại rồi tóm lấy cả hai người bên cạnh lên, nhún chân chạy thẳng về trấn Hi Vọng.

Tường Vi cũng có chút rắc rối với Hàn Phong, vừa rồi nàng ta cũng làm ra biểu hiện coi như không tệ, Ngô Soái cũng không muốn khi đại ca tỉnh lại thì biết tin tình nhân của hắn đã bị ăn thịt mất rồi.

Hàn Phong được Ngô Soái vác trên lưng cõng trở về, trong đầu hắn đinh một tiếng thanh âm thông báo lạnh lùng của hệ thống vang lên.

“Đinh! Nhiệm vụ sơ cấp đứng vững gót chân, thành công tiêu diệt 90% quy mô thi đàn, thành công tiêu diệt chỉ huy thi đàn, xác nhận hoàn thành 1/2 yêu cầu!”

Nghe được âm thanh của hệ thống thông báo, hắn rốt cuộc cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Có những lời này bảo chứng, hắn xem như đã chính xác đạt được thắng lợi ở trận này, đã đi được một nửa chặng đường rồi.

Nhiệm vụ hệ thống luôn luôn mờ ám, luôn luôn thiếu dữ kiện, cực kỳ lừa gạt người khác. Nhiệm vụ tân thủ yêu cầu tiêu diệt thể thôn phệ mới hoàn thành, nhưng lại không nói rõ ràng yêu cầu, chỉ tới khi Hàn Phong vô tình làm thịt đối phương mới hiện lên thông báo. Cái này khiến cho người ta không khỏi lâm vào bị động, rất khó để dò ra đầu mối, rất khó hoàn thành nếu chỉ sinh tồn một mình.

Ngay cả nhiệm vụ tiêu diệt 3000 thây ma của Ngô Soái cũng không dành cho độc hành hiệp. Nếu liều mạng đâm đầu đi tiêu diệt thây ma mà không tính toán cẩn thận, mơ hồ chọc vào thi đàn có chỉ huy, vậy thì có khi chỉ phút trước phút sau đã bị vài chục thây ma tiến hoá bao vây tiễu trừ, còn bị thể thao túng phía sau hét cho nổ não.

May mắn là ban đầu Hàn Phong đưa ra lựa chọn đúng đắn, quyết tâm đoạt trấn Hi Vọng vào tay, có lực lượng nhất định để hỗ trợ dự định của bản thân, hiện nay đã một bước đúng, nhiều bước đúng. Sau này càng phải cố gắng xây dựng thế lực, bồi dưỡng thuộc hạ, mở rộng nhân khẩu hơn nữa.

Bất quá tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của hắn tính toán ra thì có điểm chậm chạp. Đã 8 ngày kể từ khi nhận được nhiệm vụ, hắn mới hoàn thành được 1/2 chỉ tiêu, phía trước lại còn một thi đàn hơn 6 vạn thây ma chờ sẵn, 7 ngày tiếp theo sẽ vô cùng khó khăn. Trừ phi…

- Cũng không biết nhiệm vụ của tên Đổng Thành kia là gì, nhiệm vụ của mấy tên cường giả bên Tam Giang lại là gì…

Hàn Phong nghĩ tới đây, Ngô Soái đã vác theo hắn trở về phòng tuyến 7.

Phòng tuyến 7 là một đoạn đường dài 200 mét với rất nhiều xe lớn đỗ hai bên. Mục đích chính là thu hẹp bề rộng lòng đường, để cho thây ma buộc phải giảm tải lưu lượng tấn công, thây ma tiến hoá thì bị thu hẹp không gian giãy dụa hoạt động, thuận tiện cho phe nhân loại bao vây tiễu trừ. Bất quá nhờ có Tường Vi giữa đường nhảy ra tố giác vị trí đầu lĩnh, kế hoạch coi như sớm được hoàn thành, phòng tuyến này tạm thời không cần vận dụng nữa.

Hiện tại rất nhiều đội viên đang rút lui khỏi phòng tuyến 7 trở về phía sau, cũng có nhiều phi phàm giả bắt đầu thả xuống chướng ngại vật nhằm che lấp lòng đường, ngăn chặn thây ma tiến lên.

Thây ma còn lại tại Thanh Hà khoảng trên 1000 thây ma, tất cả đều là thây ma cấp cao, rải rác thây ma tiến hoá, hai đại lộ Thanh Lâm, Thanh Liễu cũng có số lượng tương tự. Không có thể thao túng chỉ huy, chúng nó chỉ là lũ ô hợp, tự mình hành động không có nửa điểm tổ chức nào cả.

Trải qua chiến đấu cả ngày dài, đội ngũ trấn Hi Vọng dính rất nhiều đòn công kích tâm linh, chỉ số cơ thể cũng tiêu hao cạn đáy. Ngô Soái đã quyết định rút lui, thi hành kế hoạch 3 chặn lại con đường này. Về sau khi nhân số hồi phục sức mạnh, bọn họ sẽ ra quân thanh lý hết phần còn lại cũng không muộn.

Nhìn Ngô Soái cõng theo Hàn Phong chạy trở lại, rất nhiều đội viên đều dừng lại động tác rồi đồng loạt hô lên:

- Đại đội trưởng.

- Thủ lĩnh.

- Thủ lĩnh đã trở lại.

- Chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi!

Châu Lam, Kha Thành, Hứa Dương, Mã Mộng Đình, Lục Đại Nguyên, Triệu Tứ… Mấy người này đồng loạt tiến lên, còn mang theo vẻ mặt vừa lo lắng vừa mừng rỡ hỏi thăm:

- Ngô phó đại đội, thủ lĩnh sao rồi.

- Thủ lĩnh vẫn bình an chứ.

Ngô Soái cố gắng thu lại lo lắng trong lòng, bên ngoài thì biểu hiện ra vẻ hết sức bình tĩnh thản nhiên, hắn trầm giọng nói:

- Thông báo toàn quân, thủ lĩnh đã bình an, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là sẽ tỉnh lại. Ngoài ra hãy tổ chức đại lượng nhân thủ bắt đầu lui lại trở về trấn Hi Vọng, điều động xe tải tới bít kín trận địa 7 trên 3 chiến trường lại, mỗi chiến trường cử ra một xe bọc thép cùng 10 đội viên trên level 8 trấn thủ…

Thông báo của Ngô Soái được đưa ra để cho các tiểu đội trưởng cuối cùng cũng được thở phào. Trong lúc vô hình, Hàn Phong dần dần trở thành biểu tượng chiến thắng, chốt chặn an toàn, người trấn giữ hi vọng cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn hắn xảy ra chuyện gì cả.

Mà Ngô Soái mệnh lệnh cũng để cho bọn họ bắt đầu mơ hồ thấy được sự thay đổi. Vị phó đại đội trưởng, phó thủ lĩnh mới chỉ 18 tuổi này ngày thường biểu hiện tương đối buông thả, tính cách nhiệt huyết hướng ngoại, giao thiệp hoà đồng, khiến cho người ta cảm nhận sự thân cận và gần gũi nhất định. Nhưng hiện tại hắn đang toả ra ra khí chất uy nghiêm và trưởng thành nhàn nhạt, rất có xu thế thực sự “thủ lĩnh”.

Bọn họ đều đồng loạt đứng thẳng người rồi hô lên:

- Tuân lệnh!

Không có Hàn Phong trực tiếp áp tràng, Ngô Soái chính là người có quyền uy lớn nhất. Mà quyết định của hắn cũng không khiến người khác chê vào đâu được, nếu hắn nóng máu kêu gào tấn công thi đàn trả thù cho đại ca, kia mới thực sự là vấn đề đáng quan ngại.

Ra thông báo mập mờ ổn định lòng dân, đó mới là lựa chọn chính xác.

Ngô Soái nhanh chóng vác theo Hàn Phong tiến vào một chiếc xe van hoán cải, đây là xe được trang bị lại nội thất để phục vụ công tác ứng cứu cơ động, đồ nghề bên trong vô cùng đầy đủ.

Bảy tám người cùng nhau chen chúc, trong xe đột nhiên có chút chật chội. Bác sĩ Huấn đảo mắt một cái rồi nói:

- Tất cả những người không liên quan ra ngoài cả đi, cung cấp không khí cho người bệnh hít thở. Y tá Hoa, y tá Lê, bác sĩ Tuân, ba người tới tiền tuyến lấy lại kim số 7 và dao số 13 tới đây.

Nghe lệnh của người có chuyên môn, cả Ngô Soái và Tường Vi đều không thể làm gì hơn là lui khỏi xe cứu thương. Bọn họ không hiểu những thứ kia là gì, chỉ có thể cắn răng giao phó.

Ba đồng nghiệp của bác sĩ Huấn dù chẳng hiểu những vật kia có tác dụng gì đối với việc cấp cứu, thế nhưng lãnh đạo có lệnh, bọn họ cũng không tiện chất vấn. Dù sao tình trạng Hàn Phong thế nào, bác sĩ Huấn là người rõ nhất.

Lục tục từng người bị ép phải bước xuống xe, chiếc xe van theo đó nhanh chóng được khởi động rồi chạy thẳng về phương hướng trấn Hi Vọng. Bác sĩ Huấn đưa tay kéo tấm kính ngăn cách trước sau buồng lái xuống, sau đó nhẹ nhàng lay động thân ảnh bên cạnh rồi nhỏ giọng thì thầm nói:

- T-thủ lĩnh, đã không còn ai xung quanh…

3 giây sau, Hàn Phong hai mắt từ tốn mở ra, hắn nghiêng người oẹ một tiếng nôn ra một đống nước tăng lực cùng lá ớt biến dị, khuôn mặt theo đó cũng trở nên tái nhợt.

- Chết tiệt, giả ốm không hề dễ dàng chút nào…

Đem một nửa dạ dày đều sắp nôn ra ngoài, Hàn Phong không khỏi lầu bầu chửi thầm mấy câu. Ngô Soái lo lắng cho hắn là thật, nhưng cái kiểu lo lắng này thật sự là mất não. Ai mà được con hàng kia chăm bệnh, đảm bảo mỗi ngày đều sẽ bệnh nặng hơn.

Bất quá khi bước tới tận đây, quá trình lừa lọc xem như đã trót lọt không còn kẽ hở.

Sau khi giải quyết xong vấn đề cá nhân, Hàn Phong mới thoải mái nằm trở lại trên giường, hai chân gác lên nhau rồi tuỳ ý nói:

- Bác sĩ Huấn, ông làm tốt lắm.

Vị bác sĩ này rất có tố chất lừa người.

Thật ra hắn không biết, mỗi vị bác sĩ đều rất biết cách lừa người. Bác sĩ tốt thì sẽ nói dối bệnh nhân về tình trạng nặng nề của bệnh, động viên họ vượt qua khó khăn, tiếp thêm niềm tin chiến thắng cho họ. Bác sĩ xấu thì lừa người ta mua đủ mọi loại thuốc hòng kiếm lợi.

Bác sĩ Huấn nghe Hàn Phong khen gợi thì vội vã cười gượng nói:

- Thủ lĩnh, tôi cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi…

Ông ta cũng phải bái phục trình độ diễn xuất của Hàn Phong, nếu không phải ông ta là bác sĩ, có chuyên môn trong tay, phản ứng bản năng của cơ thể đối phương khó có thể che giấu, ông ta cũng sẽ bị lừa.

Hàn Phong cười nghiền ngẫm hỏi:

- Ông có hai người con một nam một nữ đúng không?

Bác sĩ Huấn lại cúi người cẩn thận đáp:

- Dạ…

Hàn Phong tuỳ ý nói:

- Từ ngày mai, ông sẽ được hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc tiểu đội trưởng, đồng thời chính thức nhận chức trưởng phòng y tế, danh chính ngôn thuận, có quyền bổ nhiệm tất cả người dưới trướng. Hai người con của ông sẽ hưởng thụ đãi ngộ cấp đội viên chính thức, có thể tuỳ ý lựa chọn công tác mong muốn.

- Ngoài ra tôi sẽ ký giấy vật tư cho phép ông lấy 3 bản kỹ năng nhị giai, 6 bản kỹ năng nhất giai, 4 chiếc nhẫn trong kho, cùng với đó là phiếu lương thực trắng.

Bác sĩ Huấn vừa nghe, tâm trạng không khỏi run lên bật bật, cái kia là đãi ngộ lớn tới mức nào chứ. Không chỉ đãi ngộ cho ông ta, hai đứa con cũng là được hưởng ké, có thể coi như một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

Bán mình cho “quỷ dữ”, quả thật là lựa chọn chính xác.

Ông ta không khỏi càng thêm cúi thấp người run rẩy nói:

- Nguyện trung thành với thủ lĩnh.

30 phút sau, hầu hết tất cả đội viên quân đoàn trấn Hi Vọng đã hoàn tất rút về căn cứ.

Mà Hàn Phong cũng theo đó chính thức “tỉnh lại”.