Tiếp sau đó, hai người Hạ Quân, Quan Bình trao đổi thêm về quá trình tiếp đón. Bọn họ có lẽ sẽ chọn con đường từ trung tâm huyện Tam Giang đi qua đường PT992 tới thẳng cầu Liễu Hà, từ cầu Liễu Hà sẽ đi qua trung tâm huyện Liễu Lâm, sau đó đi qua đại lộ Thanh Hà để tới trấn Hi Vọng.
Bỏ qua con đường đi qua cầu Lệ Giang là chính xác, cầu Lệ Giang có thây ma thể thôn phệ level 30, hiện tại còn không thể đoán nổi nó đã tiến hoá tới cái cấp độ nào. Chưa kể cả mấy vạn thây ma đang trấn thủ tại đó, muốn đi qua đường này vô cùng khó, trừ khi phải vận dụng cực kỳ nhiều công sức.
Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch khiến cho Hàn Phong rất hài lòng. Chờ cho hai bên trao đổi xong xuôi hắn mới mỉm cười nói:
- Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ bàn tới…
Đúng lúc hắn đang định bàn bạc vấn đề giải quyết gần 3 vạn thi thể thây ma đã chết, nhân viên công tác bên ngoài chợt gõ cửa rồi nhanh chóng nói:
- T-Thủ lĩnh, có một kẻ tự nhận là người từ căn cứ thôn Xuân Lê tới muốn gặp mặt, dường như có chuyện rất gấp.
Hàn Phong nhướng mày, tin tức này thật sự là song hỉ lâm môn mà.
Hắn cũng chờ đám người này đã lâu rồi, bởi vậy liền trực tiếp ra lệnh:
- Mời họ vào đây.
Mấy phút sau, hai nam một nữ đã được dẫn tới trong phòng họp trung tâm.
Chờ khi bọn họ bước vào, tất cả mọi người trong phòng đều là hai mắt sáng bừng, vài nam nhân hô hấp thậm chí có chút thay đổi, ánh mắt đều đổ dồn vào nữ nhân duy nhất trong ba người.
Nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, lại còn thật sự quen thuộc, hầu như không ai ở đây là không biết tới. Kia không phải Lam Nhu Thuỷ thường xuyên xuất hiện trên tivi sao. Nàng ta chính là hoa hậu kiêm diễn viên rất nổi tiếng.
Quan trọng nhất Lam Nhu Thuỷ còn có thành tích học vấn vô cùng khủng bố, chính là có bằng tiến sĩ chuyên ngành luật kinh tế tại đại học Stanford. Nàng ta đang đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình cho chuyên mục kinh tế quốc tế, nổi tiếng với phát ngôn “Họ có thể, chúng ta cũng có thể”.
Đây chính là “vẻ đẹp của tri thức” trong truyền thuyết. Cũng không biết tại sao nàng ta lại có mặt tại đây?
Hàn Phong tất nhiên biết Lam Nhu Thuỷ, chẳng những thế còn vô cùng quen mặt, thậm chí trước đây còn có điểm thống hận. Cái nữ nhân này đã nêu ra rất nhiều ví dụ về các vụ lừa đảo kinh tế ở nước ngoài, gồm cả cách thức thực hiện, các dấu hiệu khả nghi, và cách đối phó nữa, tất cả đều nhằm cảnh tỉnh cho người dân và doanh nghiệp trong nước.
Công việc trước tận thế của hắn và của công ty Đại Thiên Thần do Phương Tường làm ông chủ đã gặp muôn vàn khó khăn, chính là bởi vì có sự tồn tại của nàng ta.
Ném nhan sắc của Lam Nhu Thuỷ ra sau đầu, Hàn Phong đưa mắt nhìn hai nam nhân còn lại. Một người không chút quen thuộc, người còn lại, haha, không quen lắm, cái gì đó họ Hà, nhưng cái mùi thì rất quen.
Siêu Khứu Giác nhị giai nói cho hắn biết, tên này chính là cái tên vài ngày trước đã mò theo sau lưng bọn họ suốt đoạn đường từ thôn Xuân Lê cho tới tận trấn Hi Vọng.
Hà Tam đã từng tới trấn Hi Vọng một lần, cũng đã dò xét qua toàn cảnh trấn Hi Vọng một lần, thế nhưng sau khi chính thức bước vào trong trấn, hắn mới cảm thấy sự sung túc và trù phú của nơi này.
So với trấn Hi Vọng, thôn Xuân Lê chính là một khu ổ chuột rách nát bẩn thỉu.
Đó là về mặt hạ tầng bề ngoài, về phần cao tầng, kia lại càng là chênh lệch to lớn. Hắn có thể cảm nhận được hơn 20 người ngồi đây đều vô cùng, vô cùng mạnh mẽ, ít nhất có quá nửa trong số này hắn không thể nhìn ra sâu cạn. Thực lực tổng thể, có lẽ phải gấp ba lần thôn Xuân Lê vốn đang bị chiến hoả tàn phá.
Đặc biệt là Hàn Phong đang ngồi trên ghế chủ vị kia, ánh mắt mang theo bình thản cùng lạnh nhạt, giống như không có bất kỳ sự việc gì có thể ảnh hưởng tới hắn.
Hà Tam đè xuống chấn kinh trong lòng, trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp và thân thiện cúi người nói:
- Hàn thủ lĩnh, đã lâu không gặp. Tôi là Hà Tam, nhị tướng trong ngũ đại tướng dưới trướng Đổng Thành đại đương gia, hôm nay tới chính là muốn thăm hỏi.
Hàn Phong khoé miệng mỉm cười nói:
- Hoá ra là Hà Tam huynh đệ. Khách quý, xin mời ngồi.
Ba chiếc ghế được nhân viên hậu cần chuyển tới, ba người Hà Tam theo đó lần lượt ngồi xuống, cũng được dâng lên ba chén trà nhỏ, xem như đầy đủ lễ tiết.
Sau màn chào hỏi khách sáo, Hàn Phong mới không chậm không vội tuỳ ý hỏi:
- Không hiểu Hà huynh đệ đường xa tới đây là có mục đích gì?
Trong số những tiểu đội trưởng ngồi dưới, có người biết rõ trạng huống thôn Xuân Lê, có người chỉ được nghe kể lại, nhưng điểm chung là họ đều không mấy thiện cảm với bè nhóm Đổng Thành. Chỉ nghe tới cụm từ “dê hai chân” cùng cách đối xử tàn nhẫn với cư dân thôn Xuân Lê, bọn họ đã không nhịn được muốn xử quyết đối phương. Đặc biệt là mấy người Lý Võ Lạc, Quan Bình, Tường Vi mang đầy chính nghĩa của chính phủ lại càng chán ghét nhóm này.
Hà Tam cảm nhận địch ý và bài xích nhàn nhạt trong phòng hội nghị thì âm thầm kêu khổ. Nhưng lệnh trên ban xuống, hắn cũng sớm muộn đã muốn đàm phán rồi. Sau một hồi nghĩ ngợi, hắn bắt đầu từ vòng ngoài đả động trước:
- Hàn thủ lĩnh, đại đương gia của chúng tôi từ khi chia tay anh tới nay vẫn luôn nhớ tới thiện duyên đôi bên đã kết, vì vậy sai tôi mang tới ba bịch trà ngon để tặng làm quà.
“Haha, cái tên Hà Tam này khéo léo đó, lại biết trước hết nhắc lại “tình xưa nghĩa cũ”, kéo lên “quan hệ”, thử phản ứng người đối diện, hoàn toàn không có nửa điểm hơi hướng thổ phỉ.”
Hàn Phong thản nhiên quan sát đối phương, trong lòng không khỏi làm ra một cái đánh giá nho nhỏ. Hắn bưng chén trà lên tuỳ ý uống một ngụm rồi cười nói:
- Nga, anh chuyển giúp tôi lời cảm ơn chân thành nhất tới Đổng huynh đệ. Để đáp lại thịnh tình của các vị, tôi sẽ tặng các vị 10 cân lương thực, 100 lon thịt hộp làm quà.
Hà Tam nghe vậy thì âm thầm thở ra, ít nhất hiện tại hắn chưa bị bắn trói lại, còn được cho uống trà, được quà tặng mang về, kia chứng minh Hàn Phong chưa có trở mặt. Bước đầu tiếp xúc coi như trót lọt, hắn tiếp tục nở một nụ cười chuyên nghiệp nói:
- Haha. Món quà của Hàn thủ lĩnh, tôi xin thay mặt đại đương gia cảm tạ. Hàn thủ lĩnh, tận thế ập tới, tứ bề khó khăn, thôn Xuân Lê chúng tôi ở gần khu công nghiệp, vô cùng dư thừa nguồn cung xăng dầu. Đại đương gia nghĩ tới thiện duyên đôi bên đã kết nên để tôi tới nói với anh, nếu trấn Hi Vọng có nhu cầu, có thể tuỳ thời tới lấy về sử dụng.
Thôn Xuân Lê sát bên cạnh tổ hợp công nghiệp Liễu Lâm, có một kho xăng dầu cực lớn, đúng là vô cùng dư thừa nguồn cung xăng dầu.
Tuy nhiên cách nói chuyện của Hà Tam mới làm Hàn Phong để ý tới. Tuỳ thời tới lấy, haha, làm gì dễ dàng thế, ai cũng biết rõ đạo lý, muốn lấy đồ vật này thì phải đem đồ vật khác ra mà đánh đổi.
Đối phương khơi gợi trao đổi tài nguyên một cách kín đáo như vậy, cái này vừa thể hiện sự tinh tế trong lời nói, vừa che giấu mục đích thật sự ẩn phía sau, đồng thời che giấu luôn cả khó khăn mà thôn Xuân Lê đang mắc phải.
“Chúng tôi muốn trao đổi, nhưng chúng tôi chẳng vội vàng gì đâu, chỉ là chúng tôi đang thừa tài nguyên mà thôi. Nhớ tới tình nghĩa lúc trước, chúng tôi mới tới tìm anh.”
Thằng này là một thằng rất có tài, không phải loại đầu đất tí nào. Nếu khơi khơi tự dưng lại yêu cầu trao đổi thứ gì đó, chắc chắn sẽ bị đối phương nghi ngờ, tra hỏi, sau đó ép giá tới chết.
Hàn Phong híp mắt nhìn đối phương rồi đột nhiên nói:
- Anh gọi là Hà Tam đúng không? Hà Tam, anh về làm việc cho trấn Hi Vọng đi, tôi sẽ cho anh một chức tiểu đội trưởng, còn tuỳ ý để anh bổ nhiệm nhân sự đươi trướng. Nếu anh làm việc tốt, có thể nhận mức đãi ngộ tương đương với tôi.
- …?!!!
Tất cả những người đang ngồi trong phòng khi nghe lời này của Hàn Phong đều trở nên ngơ ngác sững sờ. Đây là cái dạng gì mời chào chèo kéo, thật sự là có chút hoang đường.
Hà Tam cũng bị lời này của Hàn Phong doạ sợ. Nhưng mà hắn suy nghĩ nhanh chóng trong 2 giây liền khéo léo nói:
- Hàn thủ lĩnh, thôn Xuân Lê hiện tại tạm thời chưa dư thừa nhân lực…
“Tạm thời chưa dư thừa sao, tức là tương lai có lẽ có? Haha, cũng biết chừa lại một đường lui đấy. Lại nói, con này cũng coi như đủ nghĩa khí, không có vì khó khăn bủa vây mà trực tiếp rời bỏ đầu lĩnh của mình.”
Đối phương càng biểu hiện ra khôn khéo, Hàn Phong càng dâng lên cảm giác tiếc tài. Trấn Hi Vọng ngoài lão béo Phường Tường thì đa số là dạng cơ bắp như Ngô Soái, Chu Vấn, Kha Thành… Chỉ giỏi đánh đấm não tàn, rất ít trí tướng như cái tên Hà Tam này.
Hàn Phong từ trong balo sau lưng móc ra một chiếc nhẫn chống chịu level 2, hắn đưa cho nhân viên công tác đem tới trước mặt đối phương rồi nói:
- Không vấn đề gì, tôi sẽ không cưỡng cầu. Hiện tại tặng anh một món quà nhỏ, xem như chúng ta kết một cái thiện duyên.
Hà Tam nhìn chiếc nhẫn nằm trên bàn mà trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Thật độc ác.
Hàn Phong tặng nhẫn dưới danh nghĩa cá nhân, hắn nhận cũng khó, mà không nhận cũng khó.
Nếu nhận, vậy thì Đổng Thành sẽ không dễ dàng tha cho hắn. Việc chính chưa giao dịch xong, ngươi lại nhận quà của người ta. Ta sai ngươi đi đàm phán, nếu không kiếm được lợi ích cho ta, vậy giữ ngươi lại có nghĩa lí gì nữa, để ngươi đi nhận quà tuỳ ý sao?
Nếu không nhận, kia chẳng khác nào trực tiếp vỗ mặt Hàn Phong, đừng có nói cái gì đàm phán.
Nhẫn chống chịu level 2…
Hà Tam đảo tròng mắt rồi thu lại chiếc nhẫn, cúi người chân thành nói:
Đa tạ Hàn thủ lĩnh đã ưu ái. Có điều món quà quý giá tới mức này, bản thân tôi không dám tuỳ ý hưởng dụng. Tôi sẽ mang về dâng lên cho đại đương gia, để cho đại đương gia tuỳ ý định đoạt.
“Haha. Hà Tam, Hà Tam, tốt một cái trí tướng!”
Hàn Phong tặng nhẫn chống chịu level 2, một món trang bị hệ thống tệ hại và vô dụng nhất, chính là muốn tạo sinh lộ trong tử cục cho đối phương.
Đối phương đã bị hắn nhắm tới, sao có thể dễ dàng hại chết chứ. Mà Hà Tam cũng đủ nhanh nhạy, đủ khôn khéo để giải quyết nan đề trước mặt.
Phóng đại giá trị món quà, sau đó nhận quà dưới danh nghĩa của Đổng Thành, của thủ lĩnh thôn Xuân Lê, vậy là hoá giải thành công “tính cá nhân” trong giao dịch cho tặng. Sau khi dâng quà lên cho Đổng Thành, đối phương sẽ chướng mắt cái nhẫn này mà ném ngược lại cho Hà Tam, vậy là vòng một vòng lớn, Hà Tam vẫn nhận được quà.
Sau này khi thôn Xuân Lê “dư thừa nhân lực”, Hà Tam đem nhẫn chống chịu này tới gặp Hàn Phong, hắn sẽ là tiểu đội trưởng tiếp theo của trấn Hi Vọng.
Kể cả Đổng Thành có tham lam cuỗm luôn chiếc nhẫn, vậy thì Hà Tam cũng có thể lấy bừa một chiếc nhẫn chống chịu khác để thay thế. Tậm chí miễn là hắn dám tới gặp Hàn Phong rồi thể hiện sự thần phục, không cần nhẫn tín vật, hắn vẫn sẽ thông qua khảo nghiệm.
Đây là ngầm giao dịch, ngầm phản bội dưới danh nghĩa công khai, lại diễn ra trước mũi tất cả mọi người trong phòng họp.
———
Độc giả xin đừng trách tui lan man, đừng trách truyện thừa chi tiết mà thiếu tình tiết T.T
Phong cách viết của tui là vậy rồi, viết chi tiết để xây dựng các nhân vật một cách bài bản và có màu sắc riêng, không ai bị một màu khuôn mẫu, không nhân vật nào quá giống nhân vật nào để rồi sớm bị vứt bỏ, cũng không ai đột nhiên thay đổi thái độ quay qua trưởng thành nhanh chóng hoặc xấu xa phản diện nhanh chóng cả.
Ninh khoai chính là phải ninh từ từ, không thể cưỡng cầu. Giống như Tường Vi được xây dựng là một người sợ chết, vậy nên lựa chọn của nàng ta luôn là ổn thoả an toàn. Hàn Phong là một tên lừa đảo, nên sự việc có dễ hắn cũng phải bôi đen, phải lợi dụng cái dễ đó hòng che mắt lừa dối người khác. Hay Ngô Soái được ban cho trái tim chính nghĩa thì sẽ có xu hướng đặt mọi người lên trên cả bản thân mình, hắn mới có cớ để hành động như một anh hùng đích thực.
Hay một nhân vật siêu phụ khác là Kha Thành, hắn cũng phải thấy có lợi ích bơm vào từ từ, hắn được lợi, tới em hắn được lợi, tới người dưới trướng hắn được lợi, rồi tới môi trường sống ngày càng tốt hơn, hắn mới thong thả chuyển từ nghi ngờ qua tin phục Hàn Phong. Tui không thể bụp một cái viết việc Kha Thành được chiêu an xong liền tin tưởng Hàn Phong vô điều kiện được. Cũng không thể viết Kiều Ti Vân một nữ nhân chẳng có gì đặc biệt mà sau này lại đóng một vai trò tương đối được, bởi vì nàng ta đang sống dựa vào Ngô Soái, nàng ta mạnh lên là do Ngô Soái thúc đẩy, Ngô Soái dấm dúi hỗ trợ, sẽ không bụp một cái nhảy ra gánh vác được.
Cũng không thể viết cư dân trấn Hi Vọng đột nhiên lại muốn gắn bó tại chỗ, không muốn trở về bên chính phủ được. Phải xây dựng từng chút một, cả lí do tinh thần lẫn lí do vật chất, cả lí do ngoài sáng lẫn trong tối, cả tự nguyện lẫn bị lừa, do Hàn Phong được tô đẹp, chính phủ bị bôi đen, vậy thì mới là diễn biến hợp lý. Đâu thể người dưng nước lã mà tin vào Hàn Phong hơn cả tin vào chính phủ, đúng khum.
(Cơ bản do bút lực tui còn kém nên phải lan man á)
Hơn nữa việc cài cắm tình tiết nhỏ để dẫn tới những lần cởi nút thắt trong tương lai, cũng là cách để tác phẩm có thể tự kết nối thành một chuỗi, không bị rời rạc hay đột ngột.
Sẽ không có chuyện gì “tự nhiên lại diễn ra”. Cũng không có ai “tự nhiên lại mạnh lên”. Cái gì cũng sẽ có lý do của nó, và nhiều tình tiết nhỏ sẽ gom góp lại thành một tình tiết lớn, sẽ không bị gượng ép hay phi lí.
Giống như trang bị Giáp Tay Tật Phong và kỹ năng gia trì Gió Xoáy của nó vậy. Rất nhiều cơn gió nhỏ li ti hợp lại thành cơn gió xoáy 3 mét. Sau đó gió xoáy 3 mét này sẽ hút cạn không khí xung quanh để tạo thành cuồng phong 10 mét, có thể cuốn bay mọi sự vật lên cao.
Các nhân vật được xây dựng từng chút một như sợi gió li ti, hợp lại thành cá nhân cao 3 mét, rồi tương tác với các nhân vật xung quanh, hoàn cảnh xung quanh, mới có thể trưởng thành một nhân vật rõ nét được, mới có thể trở thành Gió Xoáy 10 mét được.
Nhân vật Hà Tam này cũng vậy, hắn ban đầu mờ nhạt, sau đó từ từ được xây dựng bằng cách bày bố các kế hoạch nho nhỏ cho Đổng Thành, thể hiện ra chút ít tri thức của hắn, sau đó dần dần mới gom góp nhiều tình tiết nhỏ lại, tới khi hắn hiến ra các tình tiết lớn hơn, hắn mới không bị gượng ép, không bị mắng là “thằng ngu này tự dưng lại khôn thế”.
Gió xong, rồi sẽ Xoáy.
Cảm ơn các độc giả của tui. Đa tạ, đa tạ ~.~