Hàn Phong nhướng mày, rốt cuộc đã tìm ra rồi? Hắn lập tức đặt câu hỏi:
- Nha, là ra sao biểu hiện?
Ngô Soái chỉ vào đầu P2 level 25 bị nhốt trong lồng sắt rồi hưng phấn nói:
- Nó có kỹ năng thiên phú có thể phá giải kỹ năng đánh tới. Nói sao nhỉ, ví dụ khi nó bị chúng ta tấn công bằng một đạo công kích đủ mạnh mẽ, những cái ống dẫn trong miệng kia sẽ phình lên rồi đánh nát công kích đánh tới, là đánh nát tới mức triệt để đó. Đệ chưa thử bắn đạn chống tăng vì sợ lỡ may bắn chết nó, bởi vậy không rõ liệu vũ khí nóng dạng này có thể bị đánh nát hay là không.
Hàn Phong âm thầm nuốt vào một ngụm khí lạnh, lợi hại như vậy?
Hắn bắn đầu đào móc ký ức của bản thân về P2 level 25 tại siêu thị Thanh Hà, quái vật kia cũng chạm mốc tiến hoá lên level 25, thậm chí còn ăn qua thiên tài địa bảo, nhưng vì sao lúc bọn họ đánh nhau với nó, nó không biểu hiện ra chiêu thức thiên phú dạng này?
- Khoan đã?! Có phải lúc đó…
Không phải nó không biểu hiện ra, mà là nó có biểu hiện ra, nhưng bởi vì thời điểm đó kiến thức về thế giới dị biến của hắn còn yếu kém, bởi vậy đã bị nhầm lẫn uy năng của các kỹ năng.
Thời điểm Hàn Phong thử nghiệm việc tấn công siêu thị Thanh Hà, hắn đã nhiều lần điều động băng nô do thám siêu thị. Mỗi khi băng nô tiếp cận cửa lớn siêu thị, nó đều sẽ bị một đòn vô hình duy nhất đánh cho nát bét, không thể chống cự nổi dù chỉ nửa cái chớp mắt.
Khi đó hắn đã nghi ngờ rằng P2 level 25 sử dụng kỹ năng thiên phú sóng trọng lực nhằm ép nát băng nô, nhưng hiện tại cẩn thận nghĩ lại, sóng trọng lực không thể có uy năng lớn như vậy. Kể cả là sóng trọng lực 12G thì cũng không thể một chiêu ép nát băng nô, chỉ có thể ép nó ngã khuỵu xuống rồi từ từ vỡ vụn mà thôi.
Về sau P2 level 25 không còn biểu hiện ra kỹ năng này nữa, một phần vì nó đã bị băng nô do thám câu hết lượt sử dụng kỹ năng phá giải, một mặt khác có thể kỹ năng này không có tác dụng trên cơ thể nhân loại, vì vậy không thể “phân rã” trực tiếp người sống, khi hai bên cận thân chiến đấu, nó không sử dụng kỹ năng kia trên người Ngô Soái hay chính Hàn Phong.
- Haha, nói vậy nhờ việc ăn phải bảo bối, được khai sáng linh trí, vậy nên vừa nhìn thấy băng nô xuất hiện, đồ dị hợm kia liền sợ hãi băng nô làm hại tới ớt biến dị nên đã vô tình bị mình câu hết kỹ năng phá giải sát chiêu à? Trí khôn nửa vời, thực sự là quá mức bất lợi.
Hàn Phong không khỏi há miệng cười to, sau đó lại âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu trước đó P2 level 25 tại siêu thị Thanh Hà mà khôn hẳn hoặc ngu hẳn, giữ lại cái kỹ năng thiên phú phá giải sát chiêu, vậy thì người thua cuối cùng sẽ là trấn Hi Vọng chứ không phải là nó.
Sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, Hàn Phong lại căn dặn Ngô Soái:
- Đệ cố gắng tìm ra số lần phá giải sát chiêu lớn nhất mà một đầu P2 level 25 có thể phát ra, đồng thời mỗi buổi sáng hãy câu kéo cho nó dùng hết tất cả các lượt sử dụng kỹ năng thiên phú. Có vậy thì khu đặc huấn mới đảm bảo an toàn cho mỗi người ở đây được.
Ngô Soái cười đê tiện chìa tay ra rồi nháy nháy mắt, Hàn Phong nhất thời chưa kịp hiểu ý, sau đó khoé miệng co giật mắng thầm một câu. Hắn móc ra súng diệt quỷ level 4 ném cho đối phương rồi tức giận nói:
- Đừng có nghịch hỏng nó đó.
Ngô Soái thèm thuồng món vũ khí này từ lâu rồi, hiện tại rốt cuộc tích luỹ đủ chiến công để đổi lấy nó, tâm trạng sao có thể không vui vẻ, hắn vừa xoa xoa thân súng vừa ngờ nghệch đáp lại:
- Đại ca, đây là vợ của đệ, tất nhiên sẽ bảo quản em nó thật tốt.
Đối với Hàn Phong hiện tại, súng diệt quỷ không phải trang bị thực sự mạnh mẽ và cần thiết. Hắn bắn súng quá ngu, sau 2 ngày bỏ bê tập luyện thì có lẽ trình độ xạ kích đã trở về mức âm điểm rồi. Nhưng Ngô Soái thì khác, tên nhóc này bắn súng ngày một lên tay, trong rất nhiều trường hợp có thể làm ra hiệu quả xuất kỳ bất ý. Hơn nữa nắm đạn diệt quỷ trong tay rồi đánh tay đôi với thây ma cũng có thể tạo thành hiệu quả áp chế tuyệt đối, đây là vũ khí xa gần đều có ích với Tiểu Im Lặng.
Sau khi quan sát nhóm đội viên ở đây một hồi, Hàn Phong cuối cùng cũng rời khỏi phòng trọng lực mà trở ra bên ngoài.
Một đầu P2 level 25 có thể ẩn chứa khoảng 2 kỹ năng tam giai, bất quá, những kỹ năng đã từng được đánh rớt không thực sự quá ưu tú ở thời điểm này, cũng chưa chắc giết con thể sức mạnh này có thể đánh rớt được cái kỹ năng phá giải sát chiêu kia. Hắn quyết định giữ lại mạng sống cho nó, kiến tạo môi trường huấn luyện tốt hơn cho đội viên tinh anh.
Tương lai hắn phải thành lập một chi đội ngũ thực sự sắc bén, thực sự mạnh mẽ và tài năng, có đủ sức xuyên phá qua bất kỳ lớp phòng ngự nào. Kiến tạo những bước cơ sở ngay từ hôm nay mới có thành quả để thu hồi vào ngày mai.
Còn hiện tại nên chuẩn bị công tác tiếp đón đội ngũ từ huyện Tam Giang, hẳn là bọn họ cũng sắp tới rồi.
———
Đường liên huyện PT992
Đoàn xe gồm 5 chiếc được dẫn đầu bởi một cỗ xe bọc thép BMP-2, theo sau là 1 xe jeep quân sự và 3 chiếc xe tải cỡ lớn. Đây chính là đội ngũ huyện Tam Giang được phái đi để tiếp ứng căn cứ người sống sót huyện Liễu Lâm.
Lúc này bên trong xe jeep quân sự, một nữ tử với mái tóc và cả đôi mắt màu lam đang nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là Lạc Thanh Thuỷ, một trong những phi phàm giả mạnh nhất huyện Tam Giang, nàng ta vẫn đang suy tư về cuộc chiến hôm qua, nơi nàng chỉ có thể bỏ chạy trước quái vật kinh khủng kia.
- Thật sự càng nghĩ càng khó chịu… Ôi…
Thở dài một câu chán chường, Lạc Thanh Thuỷ nhàm chán hỏi người bên cạnh:
- Còn bao lâu thì tới?
Bên cạnh nàng ta ngồi lấy một cái nam tử chừng 30 tuổi có khuôn mặt trí thức và đôi mắt kính gọng vàng, thấy vị đại nhân vật này rốt cuộc lên tiếng, hắn ta không nhịn được thở ra một hơi kìm nén rồi vội vã đáp lại:
- Lạc đoàn trưởng, còn khoảng 1 cây số nữa là tới cầu Liễu Hà, qua cầu là sẽ tới trung tâm huyện Liễu Lâm…
Lạc Thanh Thuỷ nghe vậy thì ừ hử một tiếng xem như đã biết, sau đó bàn tay trắng nõn gác trên thành xe, đôi mắt màu lam nhạt thong thả nhắm lại như thể muốn ngủ một giấc, dường như thế giới xung quanh toàn là những thứ buồn chán.
Nam tử kính gọng vàng chỉ dám liếc nhìn cảnh này trong nửa giây rồi lập tức thu lại ánh mắt. Đối phương không hỏi gì nữa, kia khẳng định là không muốn nói chuyện, hắn cũng không dám nhiều lời.
“Lạc đoàn trưởng thực sự quá mạnh mẽ, một mình nàng ta dùng sức của mình để bảo vệ đoàn xe này chạy ngang qua trước mặt một thi đàn, 5 chiếc đi qua không có bất kỳ chiếc nào phải nằm lại. Hơn nữa thời gian chỉ cần có 20 phút…”
Nam tử kính gọng vàng không khỏi lẩm bẩm xuýt xoa. Trong quân có lời truyền miệng nói Lạc đoàn trưởng là người có sức phòng ngự lớn nhất tại huyện Tam Giang, không có bất kỳ ai có thể xuyên thủng phòng ngự của nàng ta. Nam tử kính gọng vàng nghe được đã lâu, hiện nay mới có thể trực tiếp chứng kiến, quả thật là danh bất hư truyền.
Nhưng cái khiến người ta không nhịn được hướng tới không chỉ có sức mạnh mà còn là nhan sắc tuyệt đỉnh. Lạc đoàn trưởng thật sự quá xuất chúng, quá xinh đẹp, nhất là đôi mắt tựa như một hồ nước xanh thẳm trong suốt kia, vừa nhìn liền khiến người ta không nhịn được cảm giác bị hút vào, vĩnh viễn trầm luân không thể thoát ra.
“Aizzzz… Đáng tiếc, Lạc đoàn trưởng dường như rất chán ghét nam nhân, bằng không nếu có thể đem nàng thu vào trong tay… Ực…”
Nam tử kính gọng vàng chỉ dám nghĩ tới đây, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Bởi một khi hắn thở mạnh sẽ lộ ra việc hắn đang lén hít thở hương vị u tĩnh nhàn nhạt trong xe, đối phương mà phát hiện thì hắn tuyệt đối không có quả ngọt mà ăn.
5 phút sau, xe bọc thép trước mặt chợt có tín hiệu ra dấu, nam tử kính gọng vàng vội vã đề cao tinh thần rồi cung kính nói:
- Lạc đoàn trưởng, đã tới cầu Liễu Hà, chỉ cần đi qua cầu là tới địa phận trung tâm huyện Liễu Lâm. Dựa theo lời của Hạ trưởng quan, sau khi qua cầu thì đám người Lâm Đào đã không còn giữ được liên lạc.
Lạc Thanh Thuỷ hai mắt thong thả mở ra, bên trong ánh mắt xuất hiện hứng thú nồng đậm, nàng ta lúc này bình tĩnh nói:
- Ra hiệu cho ba xe tải phía sau dừng lại, anh cũng dừng lại ở địa phận bên này đi, tôi sẽ cùng bọc thép tiên phong đi trước mở đường.
Nghe lệnh của nàng ta, nam tử kính gọng vàng vội vã nói:
- Lạc đoàn trưởng, chúng ta có nên hợp sức…
Hắn ta còn chưa có kịp nói xong, Lạc Thanh Thuỷ đã biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trên nóc xe bọc thép phía trước, thân ảnh cao gầy trong tà áo lam nhạt nhẹ nhàng bay phấp phới, nàng ta giọng điệu nhàm chán nói với xạ thủ canh chừng súng máy:
- Xuất phát về hướng Liễu Lâm.
Xạ thủ kia đột nhiên thấy có người xuất hiện bên cạnh mình thì giật nảy mình, sau khi nhận ra người tới là Lạc Thanh Thuỷ, hắn ta không nhịn được thở phào một hơi rồi nói với quan chỉ huy bên trong:
- Khúc đội trưởng, Lạc đoàn trưởng ra lệnh tiến lên.
Sau mệnh lệnh này, bọc thép BMP-2 bánh xích run rẩy một cái rồi băng băng tiến về phương hướng cầu Liễu Hà. Cầu dài 666,565m, xe bọc thép chỉ dùng khoảng 3 phút để đi hết cầu, chạm tới địa phận Liễu Lâm.
Khung cảnh hoang tàn khủng bố hiện ra với khắp nơi là xác chết thây ma rải rác, chân tay cụt, nội tạng vỡ nát, xe cộ lộn xộn, cùng với vài đám cháy nhỏ vẫn đang lẳng lặng thiêu đốt. Một huyện thị vốn từng rất trù phú, chỉ sau 15 ngày dị biến đã hoàn toàn biến thành một vùng đất chết.
Nhưng quả thật là hầu hết thây ma tại trung tâm huyện đều đã biến mất, chỉ còn lại vài thây ma cấp thấp do gãy chân hoặc mất khả năng di chuyển là còn ở lại. Chúng nó vẫn còn đang ngọ nguậy trong đống máu thịt, khuôn mặt hư thối chảy mủ liên tục phát ra thanh âm khò khè vô cùng kinh tởm.
Xe bọc thép chạy thêm mấy trăm mét, phía trước đã xuất hiện dị biến. 5 cỗ xe jeep quân sự, xe tải lớn, xe bán tải nằm la liệt, xác chết nhân loại cùng chân tay cụt vương vãi khắp nơi, có mấy cái xác bị moi tim móc ruột, đầu lâu cụt ngủn lăn lóc, nhìn qua vô cùng khủng khiếp.
Lạc Thanh Thuỷ nhíu mày, nhìn từ trang phục, khí tài và mức độ hư thối của thi thể, nàng có thể khẳng định những người này là nhóm Lâm Đào được phái đi trước đó, bọn họ quả nhiên đã bị giết sạch rồi.
Nhìn vô cùng giống bị thây ma giết chết, lại còn là thây ma vô cùng mạnh me
Đúng lúc này, phía xa xa chợt vang lên một thanh âm cực độ khủng bố:
- Grekkkkkkk….
———
Đố mọi người biết chiều dài cầu này trùng khớp với cầu nào tại Việt Nam :3