Nghe yêu cầu Hàn Phong muốn xem thử tình trạng bệnh của bệnh nhân, bác sĩ Huấn do dự một chút, cuối cùng vẫn là cắn răng đồng ý. Dù thủ lĩnh không có chuyên môn, thế nhưng người ta là thủ lĩnh, ông ta cũng không nói gì được.
Lúc này hai người nhanh chóng tháo bịt tai và kính mắt của Triệu Băng Vũ ra rồi lẳng lặng chờ đợi, 2 phút sau, cái thiếu nữ ngơ ngác trước mặt bọn họ chợt thay đổi sắc mặt, từ thẫn thờ không hiểu biến thành cực độ âm trầm, hơi thở nhẹ nhàng từ tốn đã trở nên nặng nề sâu thẳm, ngay cả ánh mắt đờ đẫn kia cũng mơ hồ phát ra ánh sáng vô cùng nguy hiểm.
“Đây là cái dạng gì năng lực…”
Hàn Phong tận mắt chứng kiến cảnh tượng thay đổi này, hắn có thể cảm nhận khí tức của đối phương đã tăng lên rất cao. Trạng thái này, đối với hắn rất quen thuộc.
- Bộc phá lực! Nàng ta đang trong trạng thái bộc phá!
Hắn cứ như vậy đứng quan sát đối phương, muốn thử cảm nhận sự thay đổi có thể xuất hiện, liệu chỉ số của đối phương có tụt xuống hay không. Thế nhưng Triệu Băng Vũ khi không bị lây dính tác động gì từ bên ngoài cũng không biểu hiện khác biệt, cái trạng thái mạnh mẽ này duy trì xuyên suốt từ đầu tới cuối không hề có dấu hiệu yếu bớt.
“Bộc phá liên tục 12 phút đồng hồ sao? Nàng ta lấy nguồn năng lượng này từ đâu? Rõ ràng là không có bất kỳ thây ma nào bị giết chết, cũng không ăn những thứ như tinh thạch ma dược, xác thịt thây ma tiến hoá…”
Hàn Phong trước đó tương đối tự tin khi muốn đối phó với bệnh tình của Triệu Băng Vũ, nhưng hiện tại hắn đã có chút nhìn không thấu rồi. Đối phương không phải bị bệnh, đối phương hẳn là đạt được năng lực, chẳng qua hiện tại đang bị vây hãm trong chính năng lực đó.
Thực sự đủ kỳ diệu…
- Các người tránh ra xa một chút.
11 phút trôi qua, Hàn Phong lúc này mới trầm giọng nói với hai người bên cạnh, mà hai cái người này cũng không dám chậm trễ, bọn họ biết thủ lĩnh sắp sửa thử cứu chữa cho Triệu tiểu thư rồi.
Sau khi mấy người liên quan đã rời xa khoảng 5 mét, Hàn Phong mới nhẹ giọng nói với Triệu Băng Vũ:
- Anh trai của em đang rất lo lắng vì em…
Không có lời đáp lại, thiếu nữ xinh như hoa vẫn như cũ duy trì một bộ mặt âm trầm nguy hiểm ngồi đó, hoàn toàn không quan tâm tới xung quanh. Âm lượng không đủ cao, nàng sẽ không bị kích thích, sẽ tương đối hiền lành vô hại.
Nhưng chỉ cần gặp kích thích…
Hàn Phong đột nhiên hành động, hắn búng tay tạo ra hai băng nô cao 1,7 mét, hai băng nô này vừa xuất hiện liền trái phải tiến lên cứng rắn ra nắm chặt lấy hai tay Triệu Băng Vũ. Thiếu nữ này khuôn mặt thoáng chốc liền trở nên vặn vẹo, ánh mắt đỏ quạch như thể gặp phải sự tức giận và phẫn nộ cùng cực, thân thể liên tục vùng vẫy hòng thoát khỏi khống chế.
Băng nô không phải nhân loại, càng không phải sinh vật sống. Về bản chất, nó là kỹ năng vô tri, sẽ không thể trúng chiêu được. Thế nhưng bản thân Hàn Phong nội tâm lại dâng lên một mảnh thanh tĩnh khác lạ, khiến cho hắn cảm nhận được một giây thất thần mất khống chế.
- Chết tiệt, cái quái gì đây? Hồn Áp! Phá Tâm Linh!
Gặp phải sự tình quỷ dị, Hàn Phong trước hết thi triển thủ đoạn chuẩn bị sẵn, một đòn Hồn Áp đi kèm với Phá Tâm Linh tấn công tới hướng Triệu Băng Vũ.
Hồn Áp sau khi sử dụng nhiều lần đã đạt được thuần thục nhất định, hắn đã có thể khống chế khiến nó chỉ đánh lướt qua thể linh hồn, tạo ra uy áp vừa đủ, không gây ra tác động trực diện nguy hiểm tới mục tiêu.
Đòn này có thể đánh sụp và gây quá tải những suy nghĩ bình thường vốn có, buộc mục tiêu chỉ phát sinh ra những suy nghĩ đau đớn ở mức độ vừa phải, tất nhiên còn có suy nghĩ tự cứu, bỏ chạy, phản kích đi kèm. Nhưng Phá Tâm Linh sẽ lau sạch những suy nghĩ tự cứu, khiến cho bản thân người trúng hai chiêu liên hợp sẽ chỉ cảm nhận duy nhất dự đau đớn mà thôi.
Chỉ có đau đớn, không thể tự cứu, không thể phản kích, liên tục bị giam trong trạng thái này.
Hắn muốn xoá đi sự âm trầm và nguy hiểm của Triệu Băng Vũ, đem nàng ta kéo trở về trạng thái của một người bình thường.
Nhưng hắn thất bại, thiếu nữ họ Triệu trúng đòn thì lập tức cúi người nôn khan, gân xanh trên trán cũng nổi gồ lên những đau đớn khó tưởng, nhưng biểu cảm âm trầm tức giận trên khuôn mặt thì vẫn liên tục duy trì không đổi, thậm chí khí tức nguy hiểm còn phát ra dữ dội hơn.
Nàng ta bị đánh tới choáng váng nhưng quá trình phát bệnh không hề rút lui, hay nói chính xác hơn, năng lực của nàng ta cao cấp hơn cả Hồn Áp tứ giai, hoặc nó nằm ngoài phạm vi tác động của Hồn Áp, hoặc cách tiếp cận của Hàn Phong đã sai rồi.
Cảm giác lây dính sự mờ mịt đờ đẫn càng lúc càng xuất hiện dày đặc bủa vây tâm thần Hàn Phong, hắn không có biện pháp ứng đối thoát khỏi, lúc này buộc phải cắn răng xoè tay mà hô lên:
- Lặng!
Nhẫn Áp Đặt level 4 trên tay hắn theo đó sáng lên quang mang vàng rực, mệnh lệnh “trong khu vực này, tất cả sinh vật đều dừng lại mọi hành động đang thực hiện, trừ việc hít thở” được áp chế thi hành, một cái ấn ký hư ảo hợp thành từ vô số hình vuông cùng hình tròn chồng điệp lúc này nhanh chóng xuất hiện rồi ngay lập tức bao phủ phạm vi 10 mét.
Ngoài người thi triển, tất cả sinh vật sẽ buộc phải chấp hành mệnh lệnh.
Nhẫn Áp Đặt không tạo ra sát thương trực tiếp, nó khiến mục tiêu tự tạo ra sát thương. Nói một cách đơn giản thì nó không thể ra một lệnh “chết đi” hoặc “đau đớn đi” được, lệnh này không có chỉ dẫn cụ thể, tác động sẽ rất hạn chế. Thay vào đó nó sẽ ra lệnh chết như thế nào: “bóp cổ đi, ngưng thở đi, tự gây tổn thương đi”, người trúng chiêu sẽ tự tìm các biện pháp để tuân thủ. Sức mạnh của Nhẫn Áp Đặt phụ thuộc hoàn toàn vào việc câu lệnh đầu vào có đủ chặt chẽ hay không.
Lúc này dưới mệnh lệnh Tĩnh Lặng của Hàn Phong áp đặt xuống, bác sĩ Huấn, bảo mẫu, cùng với rất nhiều người khác trong phòng bệnh phía sau chợt xuất hiện sự ngẩn người. Trong phạm vi 10 mét, người đang cười ngừng cười, người đang rên rỉ ngừng rên rỉ, người đang uống nước ngừng uống nước, người đang di chuyển chợt đứng im, đang giơ tay lên cũng giữ nguyên vị trí. Tất cả đều đã tự mình dừng lại hoạt động, các khối cơ trên cơ thể bị bó tới chặt cứng, toàn bộ suy nghĩ diễn sinh ra đều hướng về việc làm sao để tĩnh lặng.
Định thân thuật.
Một chiêu này hắn muốn dùng trên loại loi choi như Thể Tốc Độ, hiện tại buộc phải dùng tại nơi này.
Triệu Băng Vũ tất nhiên cùng nằm trong vùng trúng chiêu, thân thể nàng ta khẽ run rẩy một chút rồi dừng lại động tác giãy dụa, khuôn mặt cũng liên tục thay đổi từ âm trầm qua ngơ ngác, sau đó lại chuyển về âm trầm. Mấy giây sau, trong đôi mắt đen nhánh chợt xuất hiện vô số những giọt nước mắt trong suốt, nàng ta đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong với đầy sự bất lực cùng tuyệt vọng:
- Cứu… Cứu em với… Đau quá… Xin anh…
- …?!!!
Hàn Phong rời đi phòng y tế mà khuôn mặt vô cùng âm trầm. Hắn không tiếc một lượt sử dụng kỹ năng của Nhẫn Áp Đặt, chỉ là đối với tình trạng của cái thiếu nữ kia, hắn quả thật chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết. Những tưởng chỉ là một cái bệnh nhân tâm thần bình thường, có ai ngờ đâu lại phức tạp như vậy.
Có lẽ phải tìm cách khác, vấn đề không hoàn toàn nằm ở linh hồn, vấn đề nằm tại nơi phát ra năng lực kỳ dị, mà hắn hoàn toàn không biết đó là nơi nào…
Đem việc này tạm gác lại phía sau, Hàn Phong trực tiếp chạy qua khu vực trồng ớt biến dị cách trụ sở trấn 200 mét, con chó đen kia hẳn là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ hả.
Quả nhiên khi hắn tới biệt thự này thì Đại Hắc Cẩu đã sớm trở lại từ lâu. Nó đang nằm dài trước hố thi thể, hai mắt lim dim tận hưởng sự ấm áp từ cây ớt biến dị phát ra, trên thân thể to như con trâu mộng còn dính nhớp kha khá máu đen cùng với dấu vết xước rách, hẳn là đã trải qua rất nhiều chiến đấu.
Nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Phong đi tới tới, chó đen lười biếng mở mắt sau đó ngỏng đầu dậy sủa hai ba câu:
- Gâu gâu.
“Nhân loại, công việc quá nhiều, không thể hoàn thành ngay được. Gâu.”
Hàn Phong từ trong ngực móc ra một viên tinh thạch ma dược ném cho nó rồi thản nhiên hỏi:
- Ẳng ẳng?
“ Tình hình thế nào? Gâu.”
Chó đen theo thói quen ngửi ngửi viên tinh thạch rồi nuốt vào bụng, nó ngáp một cái đầy rớt dãi sau đó có chút run rẩy sủa nhặng lên:
- Gấu gấu gấu gấu…
“Rất nhiều quái vật mạnh mẽ, có tới sáu đàn quái vật đông đúc từ tất cả mọi hướng, cái đàn quái vật ngay bên sông kia cũng càng lúc càng khủng bố…”
Hàn Phong và nó đạt thành thoả thuận, hắn sẽ cung cấp tinh thạch ma dược cho nó mỗi ngày 2 viên, đổi lại nó sẽ trinh sát tình hình của nhân loại và của thi đàn bên phía huyện Tam Giang rồi báo cáo lại.
Sự việc tất nhiên không đơn giản chỉ dừng lại như vậy, con chó này sẽ khiêu khích thi đàn, trong điều kiện đêm tối mù mịt tránh tầm mắt nhân loại, nó sẽ dụ dỗ thi đàn dần dần hướng về phía căn cứ người sống sót với hơn 6000 cư dân kia.
Về phần mồi nhử, nó tự đi bắt người ở đâu đó làm mồi nhử, hắn sẽ không quan tâm.
Nhiệm vụ đêm qua chỉ đơn giản là trinh sát xem bên Tam Giang đang phải chịu bao nhiêu áp lực, hắn không ngờ bên đó lại bị tấn công từ nhiều hướng như vậy. Theo miêu tả của Đại Hắc Cẩu, kết hợp với bản đồ sơ lược tỉnh DG, hắn có thể nắm được thông tin đại khái rằng có một thi đàn cực kỳ khổng lồ từ phương hướng trấn Diệu Liên đang đánh tới căn cứ.
Trấn Diệu Liên là một trong những trấn giao giới của huyện Tam Giang và huyện Lệ Trì, là biên giới trên bộ duy nhất của huyện này với xung quanh. Rất nhiều binh lực nhân loại đang được dồn vào hướng này hòng ngăn cản áp lực thi đàn.
“Lệ Trì hoàn toàn thất thủ rồi sao, tại sao lại có một thi đàn khủng bố như vậy tồn tại…”
Trong nội bộ huyện Tam Giang, nhân loại đã tiến hành tiêu diệt hầu hết thi đàn lớn, chỉ còn duy nhất một thi đàn cỡ nhỏ gần cầu Liễu Hà và một quái vật thể thôn phệ khủng bố tại đầu cầu Lệ Giang. Nhưng các phương hướng trung tâm thành phố DH, phương hướng huyện Hương Đường cũng có các thi đàn liên tiếp muốn vượt cầu.
Nghe tới đây, Hàn Phong không khỏi tự hỏi một câu.
“Dân số càng đông sẽ càng phải chịu áp lực lớn hơn sao…”
Trấn Hi Vọng của hắn phải chịu tương đối ít áp lực, nhất là thi đàn từ Hương Đường không lựa chọn tấn công qua đây, thây ma từ phương hướng tỉnh ON cũng không có dấu hiệu dị động, trong khi huyện Tam Giang mơ hồ lại bị nhắm vào rất nhiều.
Công việc sau này của Đại Hắc Cẩu là đẩy nhanh tốc độ thi đàn tấn công qua phía Tam Giang, gia tăng áp lực cho đám người bên kia, đồng thời tìm cơ hội giết chết đám người đi vòng vòng thu thập vật tư, đột kích các chốt chặn nhỏ của nhân loại đang tồn tại trên các trục đường chính.
Từ đêm nay Hàn Phong sẽ chính thức gia nhập vào hành động quấy phá chung với nó. Tất nhiên là phân thân Ảnh Chiếu sẽ phụ trách việc này, “hắn” sẽ quyết định lựa chọn mục tiêu, bày ra kế hoạch, còn Đại Hắc Cẩu sẽ là kẻ thực hiện.
Hắn muốn cho Tam Giang càng loạn lạc càng tốt, bọn họ sẽ phải chịu đựng cảm giác áp lực tới mức phát điên.