Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 415: Tổ chức khủng bố trấn Hi Vọng



Hoà bình, không chỉ cần làm cho địch yếu ta mạnh, còn cần làm cho ta đã mạnh lại càng mạnh, mạnh từ vật chất đến ý thức, phải kết nối quan điểm trên dưới một lòng, thống nhất lý tưởng trong cả cao tầng lẫn hạ tầng, có như vậy thì sức mạnh mới phát huy được tối đa.

Trấn Hi Vọng chưa hoàn toàn có được sự thống nhất này. Mặc dù mọi người đều dâng lên phẫn nộ với chính quyền Tam Giang, thế nhưng nó mới chỉ là phẫn nộ lướt qua khoảnh khắc, chưa đụng tới lợi ích của ai, chưa tới mức tức giận tột cùng, chưa chạm tới ngòi nổ cần thiết để khởi đầu "chiến tranh".

Không có chiến tranh, làm sao có được hoà bình đích thực. Nếu tiếp tục quá trình đàm phán và chơi chiêu, đó chính là hành động để cho địch nhân phát huy thế mạnh, tự khiến bản thân phơi bày điểm yếu của mình, không bao giờ trấn Hi Vọng thắng nổi một cuộc đấu trí khi đối phương nắm danh nghĩa của chính quyền trong tay.

Ngô Soái là một trong ba người đứng đầu, hiện tại lại có tư tưởng trước tiên chơi trò tuyên truyền truyền thông, công kích tư tưởng, vận động hành lang trước, sau đó mới tiến hành phản kích trả đũa sau, đây không phải tư tưởng sai lầm, nhưng nó không phù hợp.

Chiếm đại nghĩa rồi mới hành động là cách làm đúng, nhưng chỉ phù hợp khi có những bên khác đứng ngoài quan sát. Ví dụ A và B đánh nhau, C và D đứng ngoài quan sát, khi đó ai chiếm đại nghĩa sẽ được C và D ủng hộ đồng tình. Thế nhưng Tam Giang - Hi Vọng là cuộc chiến tay đôi, không có sự can thiệp của bên thứ ba.

Đại nghĩa ở cuộc chiến tay đôi này vẫn cần có, nhưng chỉ cần lượng nhỏ, cần nhắm trực tiếp vào cá nhân có sức ảnh hưởng. Ngô Soái đang do dự trong việc chống lại chính phủ, Hàn Phong muốn thay đổi điều này.

Hắn để Chu Vấn đánh ra một chiêu Trảm kia, vừa muốn đổ tội cho Cổ Nguyên, để cho quân địch tự loạn đội hình, vừa muốn hoàn toàn kéo Chu Vấn xuống nước, không còn đường quay đầu nữa, vừa muốn đổ tội cho Ngô Soái, để cho em họ hắn phải oan uổng với cái danh sát nhân.

Hắn trước đó chỉ đạo Ngô Soái rời đi căn cứ, một phần đúng là muốn câu kéo thi đàn Hương Đường về bên này, nhưng mục đích lớn hơn chính là muốn Ngô Soái rời xa tầm mắt tất cả mọi người, để cho không ai có thể làm chứng cho việc hắn ở đâu làm gì trong thời gian diễn ra án mạng.

Không có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, Ngô Soái chắc chắn là đối tượng tình nghi hàng đầu, sẽ phải chịu sự điều tra từ Tam Giang.

Mà Tam Giang tất nhiên sẽ không bao giờ muốn buộc tội Cổ Nguyên, không muốn để tình hình nội bộ rối loạn hơn, một khi bắt được nửa điểm không đúng ở đâu đó, bọn họ sẽ đổ vấy đổ vạ cho đối tượng xấu số ngay, đẩy hết áp lực ra ngoài.

Ngô Soái rõ ràng không làm gì cả nhưng vẫn bị Tam Giang quy chụp là hung thủ.

Haha, Hàn Phong không biết tên Cổ Nguyên kia sẽ phản ứng thế nào với việc bị oan, nhưng hắn hiểu cực kỳ rõ Ngô Soái, thằng nhóc này là người thẳng thắn khảng khái, không bao giờ chịu cảnh bị vu oan như vậy, chắc chắn phải bằng mọi giá tìm cách minh oan cho bản thân.

Nhưng minh oan thế nào đây khi cả Tam Giang, cả Hi Vọng đều mong muốn Ngô Soái gánh cái tội này trên vai. Mặt ngoài Hàn Phong sẽ tích cực ủng hộ và bảo vệ Ngô Soái, nhưng hắn cũng sẽ âm thầm dồn ép con hàng này tới giới hạn, để cho em họ hắn buộc phải sinh ra hận thù với chính phủ.

Trên dưới đồng lòng, đại sự tất thành.

Về phần làm sao minh oan ư. Ngô Soái không làm, sao phải sợ, đã có tổ hợp nhóm đội viên đội thông tin liên lạc luôn trú đóng tại trấn Thiết Thạch làm chứng cho hắn, hắn còn sợ bị vu oan sao.

Bản thân trong sạch nhưng lại bị chính phủ ngang nhiên đổ lỗi, đây chính là đại nghĩa một cách vừa đủ để cho Ngô Soái hết sức mà chiến!

Hơn nữa, haha, Hàn Phong cóc cần ai bên phía Tam Giang tin tưởng Ngô Soái, chỉ cần vẫn có một người tin tưởng con hàng này là được.

Cũng không cần mất công đi chứng minh làm gì, người kia vừa nhìn thấy Ngô Soái liền rõ ràng hắn ta trong sạch.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi làm một bộ mặt suy tư rồi nói với Hoàng Khải:

- Đệ đệ của tôi đi trinh sát tình hình thi đàn, có chuyện gì sao?

Hoàng Khải lập tức hỏi lại:

- Nga, là Ngô đội trưởng là dẫn theo tiểu đội dưới trướng đi sao? Hay là đi một mình?

Hàn Phong khuôn mặt xuất hiện biểu cảm không vui rồi nhướng mày hỏi lại:

- Làm sao đây? Anh muốn điều tra về tình hình hoạt động của chúng tôi sao?

Hoàng Khải nghe được ngữ điều này thì không khỏi giật bắn mình, bất quá nhiệm vụ quan trọng, hắn vẫn phải kiên trì tìm hiểu cho rõ ràng:

- Hàn thủ lĩnh, việc này can hệ trọng đại, tôi thực sự muốn biết Ngô đội trưởng đi đâu làm gì. Còn có Chu đội trưởng và các tiểu đội trưởng khác nữa...

Hàn Phong chỉ cần nghe tới đây là đã đủ nổi cơn tam bành, hắn lập tức cao giọng chửi ầm lên:

- Hệ trọng con bà các người. Việc của các người chứ việc của tôi à mà tôi cần quan tâm?! Ngô Soái đi trinh sát dẫn theo bao bao nhiêu người thì có gì hệ trọng, chẳng lẽ bọn họ sắp bị thây ma ăn thịt hay sao mà cần lo lắng? Chu Vấn đang ôm hai tì nữ hay ba tì nữ, tôi có điên đâu mà đi tìm hiểu? Những tiểu đội trưởng khác đang uống rượu hay đang chơi gái, ai mà thèm quản chứ? Anh có ngon thì đi mà tìm họ đòi hỏi, mắc mớ gì nửa đêm tìm tôi mà hỏi, bị điên hả.

- Muốn gì nói thẳng luôn, chỉ đi trinh sát thây ma mà cũng hạch sách à, hay muốn đánh nhau có đúng không. Tôi nói cho anh biết, tôi có bằng chứng xác đáng về việc các người ám sát cư dân của chúng tôi...

Hàn Phong xả ra một tràng dài ầm ĩ những câu từ tức giận, còn mơ hồ phóng xuất một chút uy áp nhàn nhạt, cái này để cho cả Hoàng Khải lẫn Lam Nhu Thuỷ đều sợ tới run bắn, cả hai đều im thít không dám nói một lời.

Chửi cho đã đời xong, hắn tiến lại gần bàn làm việc cầm lên hai tờ giấy A4 và một máy quay camera rồi đem tới trước mặt Hoàng Khải gằn giọng nói:

- Hoàng trưởng phòng, đây là công hàm phản đối việc chính quyền Tam Giang xen vào công việc nội bộ của trấn Hi Vọng, cuốn băng này chính là lý do. Anh biết trong này chứa gì không, là tất cả bằng chứng chứng minh việc các người ám sát cư dân của chúng tôi rồi đổ vấy cho đội viên của chúng tôi đó.

- Nếu các người còn cố tình xen vào việc của trấn Hi Vọng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để yên.

- Lam Nhu Thuỷ, tiễn khách!

Hàn Phong nói xong liền trực tiếp hừ lạnh một tiếng xua tay, thái độ vô cùng kiên quyết, không hề muốn nghe bất kỳ lời nào nữa. Hoàng Khải không còn cách nào khác chỉ có thể theo Lam Nhu Thuỷ rời đi, trên khuôn mặt không khỏi xuất hiện biểu cảm nặng trĩu.

Sau khi nhìn vào tờ công hàm trên tay, lại xem qua một lượt đoạn băng video, trong lòng của hắn lại càng xuất hiện khó coi vô cùng lớn.

Đám người Phó Tế Tường chạy qua Tam Giang này ba hôm rồi mà không hề có một chút liên lạc công việc nào với hắn, cái này đã đủ làm hắn khó chịu, giống như bản thân hắn cái chức tín sứ Liễu Lâm này chỉ là trò hề vậy. Hôm nay bọn kia bị bắt, hắn thú thực là cũng có chút hả hê, thế nhưng giờ này chỉ còn lại tức giận vô cùng tận.

Cái này... Công việc sau này của hắn làm sao mà thuận lợi tiến hành nữa?

- Phó Tế Tường chết tiệt... Chương Lãm chết tiệt...

------

5h30 sáng, căn cứ người sống sót huyện Tam Giang, phòng họp trung tâm.

Chưa bao giờ căn cứ Tam Giang lại tề tựu đông đủ các thành phần ban bệ như lúc này, kể cả là những người thường xuyên làm công tác trấn giữ ngoại vi các thành trấn, công tác tình báo, công tác thông tin liên lạc, công tác ẩn giấu xung quanh cũng được gọi hết về. Thậm chí là cả loại mặt hàng thường xuyên bỏ xứ đi biền biệt như Lạc Thanh Thuỷ cũng mới được triệu tập trở lại.

Tất nhiên là chỉ có những việc quan trọng mới khiến cho nhiều người tập hợp như vậy.

Từng người từng người đều kết đoàn nhỏ giọng trao đổi với nhau, xì xào bàn tán cùng đặt giả thuyết, có kinh ngạc, có nghi kỵ, có hoảng sợ, có âm trầm, đủ mọi loại cảm xúc thay nhau xuất hiện.

Phía trái bàn rộng, một cái khu vực tương đối tách biệt với xung quanh, Hứa Dương, Nhạc Sơn, Mã Mộng Đình, Quan Bình bốn người đang lẳng lặng đọc báo cáo, trong khi hầu hết tiểu đội trưởng khác đều như có như không tách biệt với bọn họ, thậm chí dâng lên mơ hồ bài xích.

Một buổi tối, căn cứ liên tiếp gặp phải tập kích khủng bố, nếu không phải có người lộ lọt thông tin tình báo ra ngoài, ai mà tin cho được?

Ngay cả Tường Vi đã giữ tới chức phó đoàn trưởng tiểu đoàn 3 giờ phút này cũng phải tiếp nhận những ánh mắt nghi ngờ. Càng giữ chức vụ cao, càng hiểu biết nhiều thông tin, càng có khả năng gây ra sát thương nặng nề cho tổ chức.

Tường Vi khẽ liếc mắt về phía 4 người trong góc sau đó âm thần thở dài. Một trong bốn người này là gián điệp của Hàn Phong cài cắm, nhưng người kia chẳng chuyển tin tức gì có khả năng gây nguy hại cho căn cứ Tam Giang, trái lại còn đang làm rất tốt công việc định hướng trấn Hi Vọng đi về phía chính quy yên ổn, và tất nhiên rồi, bốn người này cũng không có bất kỳ liên quan gì tới sự kiện đêm nay.

- Vậy là ai... Là hỗn đản kia sao...

Tường Vi không khỏi lẩm bẩm một câu tự hỏi. Không có sự phối hợp của gián điệp, làm sao Hàn Phong có thể dễ dàng đột nhập căn cứ rồi chuẩn xác mò tới kho đạn dược mà đốt sạch cho được, còn làm tới không ai nhận ra. Hơn nữa nàng từ tâm trí của vài tiểu đội trưởng tiểu đoàn 1 và 2 đọc được cơ bản sự việc, cái kia, Cổ tiểu đoàn trưởng lại phát điên tấn công cùng lúc đó sao, thực sự là vô cùng vô lý.

Đúng lúc này, cao tầng chân chính của căn cứ Tam Giang rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Dẫn đầu là huyện trưởng Bạc Thanh, sau đó là Cổ Nguyên, Tào Khang, Lạc Thanh Thuỷ, Mộ Dung Địch, La Thiên Dật, người nào người nấy sắc mặt vô cùng âm trầm, còn mang theo bất đắc dĩ cùng tức giận không nhỏ.

Tường Vi lần lượt nhìn lướt qua 6 người, mày liễu lại một lần nữa càng thêm nhíu chặt lại.

"Cả sáu người này đều không liên quan, vậy chắc chắn có người khác cố tình làm ra sự tình để vu oan giá hoạ à? Rất giống phong cách của tên lưu manh kia."

Cao tầng bước vào, tất cả mọi người phía dưới đều đồng loạt đứng lên cúi chào. Sau khi tất cả mọi người đều một lần nữa ngồi xuống, Bạc Thanh nơi ghế chủ vị mới chậm rãi cất lời:

- Chúng ta đang bị một tổ chức khủng bố có tên là trấn Hi Vọng nhằm vào, sự kiện đêm nay do một tên khủng bố gọi là Ngô Soái ra tay, hắn ta được giúp sức bởi hai tên khủng bố khác là Hàn Phong và Chu Vấn, rất có khả năng còn nhiều người liên quan khác.

Khi Bạc Thanh nói ra những lời này, phòng họp theo đó lâm vào một mảnh hoàn toàn tĩnh lặng.