Quyết định xuất binh nhằm trấn áp tổ chức khủng bố trấn Hi Vọng nhận được sự tán đồng của đại đa số mọi người, kể cả những sĩ quan kỳ cựu thuộc tiểu đoàn 4 cũng không có ai dâng lên bất kỳ ý kiến trái chiều nào.
Tất nhiên, vẫn có một nhóm nhỏ người đứng ra phản đối.
Mã Mộng Đình dẫn đầu nghiêm túc đặt vấn đề:
- Bạc huyện trưởng, tại sao chúng ta không tìm cách đối thoại và trao đổi trực tiếp để làm rõ thông tin với bên kia trước? Tôi tin Hàn Phong không phải là người không nói đạo lý, càng không phải người ra tay tàn độc như vậy.
Tấn công trấn Hi Vọng sao? Nói đùa, nếu nhận được lệnh tấn công này, nàng thà rằng bất tuân mệnh lệnh, chấp nhận việc từ bỏ chức vụ tiểu đội trưởng này còn hơn.
Luận điểm của nàng lập tức gây ra một trận xôn xao nho nhỏ. Một tiểu đội trưởng lại đứng ra chất vấn quyết sách của cao tầng, đây là có chuyện gì? Không phải mọi người đều ngầm hiểu rằng khi cao tầng đã quyết định thì cứ vậy mà thực hiện sao?
Nhưng mà lời của nàng ta cũng không hề sai, nếu có đối thoại song phương trước, tháo gỡ được nút thắt, đạt được mục đích như dự định, vậy thì tất nhiên sẽ tránh được giao tranh đổ máu. Giao tranh là sẽ có người chết, mà chẳng ai muốn người chết là mình.
Bạc Thanh nhíu mày nhìn qua Mã Mộng Đình, trong khi Hắc Tề cũng là nhướng mày một chút, trong lòng không khỏi xuất hiện âm hàn nhàn nhạt.
Vẫn luôn là người của tiểu đoàn 4 quấy phá lung tung. Tên khốn Tống Quảng Thắng kia làm bộ làm tịch không nói nữa, ra vẻ ngầm đồng ý, hoá ra là muốn âm thầm để cho hạ cấp nhảy ra chặn đường cản lộ, ra vẻ cấp cao đồng ý nhưng cấp thấp thì không, cần xem xét lại tất cả khả năng, thực sự là đủ chó chết.
Tại sao thiếu phụ họ Mã này đã mất công chạy khỏi Liễu Lâm, qua tới bên này rồi, làm tới tiểu đội trưởng rồi mà còn quay đầu bảo vệ cái tổ chức "trấn Hi Vọng" kia. Hay nàng ta chính là gián điệp cùng chỉ điểm, rất có khả năng này, nàng ta là tiểu đội trưởng, có điều kiện tiếp xúc một vài tình báo nhất định, tình báo về kho súng đạn đạt được cũng không phải quá khó.
Có khả năng tên khốn họ Tống đã đưa tình báo cho ả này cũng không chừng.
Tiếp sau Mã Mộng Đình, Nhạc Sơn cũng là chậm rãi cất lời:
- Tôi thấy chúng ta gấp gáp tổ chức tấn công vào thời điểm hiện tại là không phù hợp. Chúng ta không xác định chính xác được ai là người gây là những hành động vừa rồi, tuỳ ý tấn công sẽ gặp phải sự chống cự mãnh liệt từ toàn bộ cư dân trấn Hi Vọng, trong số đó có người không liên quan, có người còn không hiểu chuyện gì, đó đều là người vô tội.
Em gái hắn Nhạc Thuỷ vẫn còn ở lại bên trấn Hi Vọng, mà tên em rể khốn kiếp Lục Đại Nguyên kia cũng là tiểu đội trưởng trấn Hi Vọng. Hai người bọn họ tự cho nhau ăn thuốc lú, không hiểu yêu thương kiểu gì mà thề sống thề chết, hiện tại mà đánh nhau, gã họ Lục kia mà lỡ may chết đi, em gái hắn chưa chắc an toàn nổi.
Hơn nữa...
Bên cạnh Nhạc Sơn là Quan Bình, hắn đang định lên tiếng nói ra lời chuẩn bị trước để hạ nhiệt căng thẳng thì Bạc Thanh đã trước tiên cất lời:
- Hứa đội trưởng, cậu nghĩ chuyện này nên xử lý thế nào?
Hứa Dương không mặn không nhạt bình tĩnh đáp lại:
- Bạc huyện trưởng, thú thật là tôi không nghĩ ra được phương hướng xử lý phù hợp nhất, vậy nên tôi xin phép không nêu quan điểm cá nhân của mình. Tuy nhiên, tôi nghĩ việc này cần phải liên hệ với căn cứ quận Xuân Hà để xin ý kiến chỉ đạo một cách chuẩn xác, đây là một việc quan trọng.
Bạc Thanh nghe vậy, lông mày lập tức cau lại.
Cha của Hứa Dương là Hứa Cường, bí thư tỉnh DG, ông ta vẫn còn sống, tất nhiên cũng đang là người nắm quyền lãnh đạo căn cứ người sống sót quận Xuân Hà, căn cứ lớn nhất tỉnh DG.
Nếu không phải Hứa Dương cực lực từ chối sự bảo hộ của cha, kiên quyết muốn ở lại nơi này rèn luyện, vậy thì sớm đã có trực thăng tới tận nơi này đón cậu ta trở về căn cứ hơn một vạn người phía bên kia rồi.
Người khác có thể không nhìn ra câu trả lời kia có gì không ổn, nhưng Bạc Thanh là một chính khách, ông ta vô cùng rõ ràng. Hứa Dương vế trước thì nói không nêu quan điểm cá nhân, vế sau lại nói cần xin ý kiến từ quận Xuân Hà, đây chính là ngầm bác bỏ ý kiến của ông ta, ngầm nói quyết định của ông ta là vội vàng, là thiếu sự tham mưu và chỉ đạo, là vượt quyền tự hành làm việc.
Bạc Thanh có đại nghĩa, haha, bí thư Hứa Cường còn nắm đại nghĩa gấp trăm lần. Nếu vừa rồi Hứa Dương dám nêu quan điểm cá nhân của cậu ta, dưới danh nghĩa một tiểu đội trưởng, vậy thì ông ta có thể dùng quyền cấp trên của mình để bác bỏ, đó là đúng quy trình mà không ai nói gì được. Thế nhưng thằng ranh con này lại lôi bố nó ra làm bình phong, ông ta dám bác bỏ việc xin ý kiến chỉ đạo từ cấp trên sao?
"Thằng ranh con này thật thâm độc... Kể cả mình không hỏi nó, một lát nữa kết thúc cuộc họp, nó cũng sẽ âm thầm cầm bộ đàm lên gọi cho bố nó kể lể ngay... Ngay từ ngày đầu tiên xuất hiện, thằng này đã có ý đồ chống đối rồi..."
Bạc Thanh nghĩ tới ngày đầu tiên Hứa Dương từ Liễu Lâm chạy qua Tam Giang bên này, phong thái trầm ổn trưởng thành, lời nói kín kẽ cân nhắc, hoàn toàn không giống cái loại công tử ca ăn tàn phá hại giống trong tư liệu, ông ta lúc đó đã đề phòng rồi. Chẳng qua thằng này bình thường biểu hiện tương đối lặng lẽ, không tham gia vào bất kỳ quyết sách gì, ông ta cũng bớt dần đề phòng, thế mà lúc này đây nhãi ranh kia lại nhảy ra cắn một cú đau đớn.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Bạc Thanh vận dùng quyền lực mạnh nhất của hệ thống chính phủ để áp chế tất cả âm thanh và luận điểm trái chiều trong nội bộ, thế nhưng giữa đường lại nhảy ra một cái Hứa Dương, đây chẳng khác nào viên sỏi trong giày, khiến ông ta nửa bước khó đi.
Ông ta muốn ngồi vững ở chức huyện trưởng, vậy thì ông ta cũng phải tuân theo quy tắc của một huyện trưởng, đó là nghe theo bí thư tỉnh uỷ. Nhảy vào giang hồ rồi, làm gì có chuyện được làm theo ý mình, ông ta quậy phá Tam Giang thì được, nhưng quận Xuân Hà còn nằm tại đó, ông ta không thể chống lệnh.
Phủ nhận tiếng nói của Xuân Hà tức là phủ nhận quyền lực của chính ông ta, ông ta dám sao, ông ta dám làm nhiều thứ, nhưng số đó không có chuyện dám chống lệnh từ cấp trên.
Đó là vật cản duy nhất trong quy trình vận dụng đại nghĩa của bất kỳ ai.
Đại nghĩa là thứ được đẻ ra nhằm duy trì sự thống trị một cách hợp pháp của tầng lớp trên đối với tầng lớp dưới. Bạc Thanh có quyền giáng đòn đại nghĩa xuống Liễu Lâm, bởi vì Liễu Lâm bất hợp pháp, nhưng ông ta cũng thời thời khắc khắc chịu sự áp chế của quận Xuân Hà, vì ông ta đang sống dựa vào đại nghĩa chính phủ.
Ông ta mà chống lệnh, vậy ông ta không khác gì Hàn Phong phiên bản sẽ bị phỉ nhổ nhiều hơn.
Hàn Phong là dân đen phạm tội, nhưng ông ta mà dám kháng lệnh tức là biết luật còn phạm luật. Haha, chưa cần quận Xuân Hà có động tĩnh, đám người tại tiểu đoàn 4 kia sẽ nhảy nhổng lên chỉ trích trước.
Nào, giờ thì cùng đoán xem, vị bí thư Hứa Cường bên kia sẽ nghe lời ông ta, hay sẽ nghe con trai mình?
"Hay là tên khốn Hứa Dương này chính là gián điệp của Hàn Phong... Cả bốn người này đều vô cùng giống... Chết tiệt... Trước đó không nên để người đi đón lũ sói mắt trắng này về..."
Bạc Thanh nghĩ tới đây thì âm thầm cắn răng. Ông ta không thể ngăn cản việc tuyển mộ tiểu đội trưởng của các tiểu đoàn chiến đấu được, đó là việc làm cực kỳ cần thiết, bởi vậy đành phải để cho bốn người Mã, Nhạc, Quan, Hứa có cơ hội leo lên, có cơ hội tiếp xúc thông tin cấp cao. Cả bốn cái người dính dáng tới Liễu Lâm này, đều là một ruột với lũ khủng bố bên kia bờ tây sông Lệ.
Lúc này ông ta khẽ trầm ngâm gõ gõ ngón tay xuống bàn muốn tìm cách đối phó, phía bên phải bàn dài, Tường Vi từ đầu tới cuối vẫn im lặng lại bắt đầu thong thả cất lời:
- Thật ra chúng ta hoàn toàn có cơ hội liên lạc đàm phán với trấn Hi Vọng, bọn họ đã chủ động gửi thư yêu cầu đối thoại cho chúng ta từ trước rồi.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc tới ngây người.
Có chuyện này sao? Khủng bố lại sớm chủ động yêu cầu đối thoại, lại còn gửi từ trước rồi. Nhóm người kia muốn đối thoại về vấn đề gì, tại sao không ai biết thông tin này chứ.
Không đúng. Nếu bọn họ là người gây ra sự việc khủng bố thì còn cần gì phải yêu cầu đối thoại, hẳn là gửi thư tuyên chiến mới đúng. Chẳng lẽ thật sự không phải do họ làm?
Tường Vi không để ý âm thanh ồn ào xung quanh mà tiếp tục nhìn về phía người ngồi tại đầu bàn rồi bình tĩnh nói:
- Bạc huyện trưởng, không phải Hoàng trưởng phòng đã đem tin tức do căn cứ trấn Hi Vọng gửi tới sao, ông có thể đưa ra để cho tất cả mọi người cùng đánh giá.
Bạc Thanh ánh mắt không khỏi xuất hiện trầm trọng tức giận. Việc hai tờ công hàm và moitj đoạn video mà Hoàng Khải mang về, sáu người đứng đầu bọn họ đã thống nhất quan điểm trước tiên sẽ không công khai, sẽ điều tra rõ ràng tính chân thực của đoạn video trước, xem có phải đoạn video là nguỵ tạo hay không.
Tại sao Tường Vi này lại biết?
Lạc Thanh Thuỷ ngầm báo cho nàng ta sao? Không phải Lạc Thanh Thuỷ nói sẽ không liên quan tới bất kỳ quyết định hay hành động nào rồi sao, tại sao nàng ta ngầm báo tin ra ngoài, làm hỏng bố trí của ông ta?
"Không đúng, là do tên Hàn Phong kia báo tin cho Tường Vi. Vị "công chúa" này mới là gián điệp của trấn Hi Vọng!"
Bạc Thanh nghĩ tới đây không khỏi nuốt vào một ngụm khí lạnh.
Thân phận như Tường Vi mà lại chấp nhận làm gián điệp cho thổ phỉ sao?
------
12h trưa, trấn Hi Vọng, phòng họp trung tâm.
Trải qua cả một buổi sáng thống kê "tiền bạc" của nhóm đội viên dưới trướng, Hàn Phong đã thành công mở ra chức năng thương thành, cấp quyền truy cập để mua sắm kỹ năng cho từng người từng người một. Từ việc chỉ có khoảng 140 người sở hữu công kích viễn trình, giờ đây đã có 100% đội viên chính thức đều đã sở hữu công kích phi phàm tầm xa, thực lực tổng thể toàn trấn theo đó được đẩy lên một nấc thang vượt xa quá khứ.
Mà bản thân Hàn Phong cũng là người thu lợi lớn nhất. Đớp tới 20% thuế, hắn bỏ túi gần 30.000 minh tệ cho riêng mình, nâng tổng số minh tệ tích luỹ lên con số gần 60.000 điểm. Haha, tầm này vẫn còn thiếu hơn 60.000 nữa mới mua được kỹ năng ngũ giai, nhưng cũng không cần gấp, tinh thạch an toàn mới đang ở bậc nhất giai, thương thành chưa mua được kỹ năng ngũ giai, hắn vẫn còn nhiều thời gian hút máu thêm.
Nhưng tạm bỏ qua vấn đề này, vấn đề quan trọng hơn, cần giải quyết gấp gáp hơn đang diễn ra trước mặt.
Hoàng Khải mang theo công văn chỉ đạo của căn cứ Tam Giang tới, trước mặt toàn bộ cao tầng trấn Hi Vọng, hắn ta đọc ra không sót một chữ.
Nội dung cơ bản chính là: Chính quyền yêu cầu tất cả phi phàm giả trên level 10 của trấn Hi Vọng phải tiến về Tam Giang bên kia trình diện, tiến hành điều tra chi tiết về một vụ đánh bom khủng bố vừa diễn ra, không được phép chậm trễ hay từ chối dù cho bất kỳ nguyên nhân gì.
Thời hạn cuối là trước 17h chiều nay. Nếu không tuân thủ, vậy quân đội sẽ tiến hành cưỡng chế bằng vũ lực.