Cổ Nguyên không ra tay sát hại 58 người thuộc tiểu đoàn 2. Đó là sự thật, bản thân hắn có thể khẳng định mình đang bị vu oan, và hắn biết không có ai ở căn cứ Tam Giang phát điên mà lại đi sát hại đồng đội để vu oan cho mình.
Hắn không biết hung thủ đích xác là ai. Tất nhiên hắn sẽ không quy chụp tội danh cho nhóm người trấn Hi Vọng, nhưng hiện tại bọn họ là đối tượng tình nghi lớn nhất, hắn cần bọn họ phải cùng phối hợp điều tra, phối hợp tìm ra chân tướng đích thực.
Bắt buộc phải phối hợp, không có lựa chọn khác.
Việc này không chỉ đơn thuần là giúp rửa sạch tất cả hoài nghi, trả lại danh dự cho hắn, việc này còn là trả lại công đạo cho tất cả những người đã hi sinh oan uổng, trả lại công đạo cho thân nhân binh sĩ hi sinh, đồng thời răn đe những kẻ có ý đồ xấu sau này.
Và tất nhiên cũng sẽ tương tự trả lại công đạo cùng danh dự cho chính trấn Hi Vọng.
Hắn có thể đảm bảo quá trình điều tra sẽ diễn ra một cách công khai minh bạch, sẽ không có chuyện vu oan giá hoạ hay ép cung mớm lời. Hắn sẽ trực tiếp tham gia vào quá trình này, đảm bảo nghi phạm sẽ không gặp phải bất lợi hay nguy hiểm gì, nếu họ không có tội. Tất nhiên, nếu họ có tội, họ cũng không thể né tránh hay giấu diếm.
Với điều kiện, họ phải phối hợp.
Thấy Cổ Nguyên đứng lên, Bạc Thanh khẽ nhíu mày một cái rồi nhanh chóng giãn ra.
Họ Cổ này vẫn mang tâm lý chịu ơn đối với Tào Khang, người đã giúp hắn báo thù cho em gái. Dù rằng sự việc con trai ông ta hôm trước biểu hiện ra ngoài có chút bê tha, đã khiến người này dâng lên chút phản cảm nhàn nhạt, bất quá hắn ta chung quy vẫn trong tầm kiểm soát được, vẫn "cùng phe" với bọn họ.
Ít nhất là đối với việc tấn công trấn Hi Vọng, Cổ Nguyên vẫn biểu hiện đồng thuận cùng tích cực.
Lúc này ông ta bình tĩnh nhìn đối phương hỏi:
- Cổ đoàn trưởng, anh có dự định gì để phá bỏ tình thế bế tắc hiện tại?
Cổ Nguyên nhìn về phía bờ tây sông Lệ rồi trầm giọng nói:
- Tôi sẽ phá bỏ tất cả công sự và lô cốt của đối phương, Thiên Dật sẽ dọn sạch chướng ngại trên cầu, đồng thời áp chế quân địch, Tào đoàn trưởng và Mộ Dung đoàn trưởng sẽ che chắn cho bộ binh tiến lên. Chờ bốn người bọn tôi dẫn binh thành công công phá cầu Liễu Hà, chiếm giữ trận địa, đội ngũ xe bọc thép sẽ theo sau.
Công tác hiệp đồng tác chiến bọn họ sớm đã bàn xong, đánh nhau ì xèo bụi khói mù mịt vừa rồi chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi. Dù không có sự tham gia của Lạc Thanh Thuỷ, hắn vẫn tự tin công phá được trận địa của trấn Hi Vọng.
Bạc Thanh nghe vậy thì thở ra một hơi sau đó gật đầu xác nhận:
- Tốt, tôi sẽ cho người thông cáo tới đối phương trước.
Chính phủ, chữ chính đứng trước chữ phủ, chung quy vẫn là "phe chính đạo", có ánh nhìn chằm chằm từ quận Xuân Hà, hành động của huyện Tam Giang vì thế bị kìm hãm rất nhiều. Ít nhất thì bọn họ không thể tập kích mang tính huỷ diệt một tổ chức không phải là khủng bố, cũng chưa bị kết tội.
Trước tiên là răn đe, sau đó mới là cưỡng chế.
Bạc Thanh lúc này cầm lên micro loa phóng thanh rồi nghiêm giọng nói:
- Tôi là Bạc Thanh, huyện trưởng huyện Tam Giang...
Trấn Hi Vọng có loa, huyện Tam Giang tất nhiên cũng có.
Chẳng qua ông ta vừa dứt lời, phía bên kia bờ tây sông Lệ đã vang lên thanh âm chửi bới vô cùng thậm tệ. Tất nhiên rồi, công tác tuyên truyền của Hàn Phong có thể ít ảnh hưởng tới binh lính Tam Giang, nhưng nhóm người Liễu Lâm thì đã bị "tẩy não" sạch sẽ cả, chính phủ trong mắt bọn họ đã bị bôi tới đen kịt rồi.
Nhưng Bạc Thanh nào có mấy chút quan tâm, ông ta vẫn tiếp tục nghiêm giọng nói:
- Chính phủ đã cho các người thời gian suy nghĩ để ra trình diện, phối hợp với công tác điều tra. Chẳng qua các người vẫn ngoan cố chống cự, không chịu hợp tác, đi ngược lại với hiến pháp và pháp luật.
- Tôi lấy danh nghĩa huyện trưởng huyện Tam Giang thông báo lần cuối, tất cả lập tức buông xuống vũ khí, giơ hai tay lên đầu, rời khỏi khu vực cố thủ, tiếp nhận điều tra toàn diện. Bằng không, chúng tôi sẽ có biện pháp cưỡng chế cứng rắn.
Đe doạ này của ông ta chẳng những không được tán đồng, trái lại còn thêm một bước nữa nhận về chửi bới lớn hơn cả trước đó.
Bạc Thanh buông xuống micro, ba phút sau, ông ta nhẹ giọng nói với Cổ Nguyên bên cạnh:
- Có thể bắt đầu rồi!
Cổ Nguyên khẽ gật đầu một cái rồi nhún chân nhảy tới phía trước trận địa Tam Giang, tay trái hắn hướng về phía hơn 300 binh sĩ thuộc tiểu đoàn 1, tay phải thì rút ra thanh đao đen kịt đeo bên hông, lưỡi đao sắc bén theo đó dần sáng lên từng điểm hắc quang vô cùng âm trầm.
Vô số đạo năng lượng li ti dựa theo hấp lực cấp tốc quần tụ về phía này, kéo khí thế hắn đạt tới đỉnh phong.
Bờ đối diện, Hàn Phong buông xuống ống nhòm quân dụng rồi trầm giọng hô lớn:
- Chuẩn bị kế hoạch đánh chặn!
Một đòn với 89% uy năng toàn lực của Cổ Nguyên, hắn đã được diện kiến thông qua video mà Chu Vấn cung cấp. Hắn tự nhận bản thân không có cửa đơn thương độc mã chặn lại, cũng càng không có khả năng tạo ra công kích tương đương để đáp trả. Bởi vậy, vận dụng sức mạnh toàn quân mới là phương án chính xác nhất.
Nghe lệnh của hắn, gần 300 đội viên chính quy lập tức kéo căng tinh thần, hàng chục tầng quang giáp được dựng lên, mười mấy bức tường đất cũng manh nha rục rịch, vô số hạt giống được gieo xuống, tất cả đều sẵn sàng chặn lại một đòn toàn lực của Cổ Nguyên.
Chặn đánh năng lực phi phàm, nguyên lý rất đơn giản, đó là dùng năng lực phi phàm ra chặn. Không giống như đạn dược tồn tại ở trạng thái thực chất hoá, đao khí mà đối phương phát ra sẽ tồn tại ở dạng năng lượng cô đặc, chỉ cần có thể dùng vô số đạo năng lượng cô đặc khác từ bên ngoài tác động tới nó, để cho nó đánh mất sự ổn định, rối loạn tần số năng lượng tự thân, vậy thì công kích sẽ bị phá huỷ.
Đội ngũ Liễu Lâm thực chất đã ngầm tập luyện việc đánh chặn công kích phi phàm suốt từ trưa tới giờ. Bọn họ xả ra công kích về phía bờ đông, ngoài việc muốn hú hoạ áp chế quân địch thì còn để chuẩn bị cho tình huống đánh chặn, làm sao cho cho 300 đạo công kích sẽ được phóng xuất liên tiếp trong một khoảng thời điểm, cùng một khoảng quy luật quỹ đạo, khi đó sẽ có cơ hội chặn lại đao khí 10 mét của đối phương.
Hai bên đều có kế hoạch riêng phần, không ai là không có sự chuẩn bị.
Khí thế bờ đông sông Lệ càng lúc càng tăng cao, không khí đôi bên càng lúc càng căng thẳng, hơn một nghìn người đều đang nín thở chờ đợi, không biết lúc nào chiến tranh chính thức mới thực sự diễn ra.
Đúng lúc này, Cổ Nguyên động.
Trên người hắn ta, năng lượng tích luỹ từ kỹ năng tứ giai Có Phúc Cùng Hưởng đã đạt tới cực hạn, lưỡi đao đen kịt trên tay phải phát ra quang mang âm u lạnh lẽo vô cùng chết chóc, hắn giơ đao ngang ngực sau đó mạnh mẽ chém xéo về phía bờ tây, trong miệng trầm giọng hô lớn:
- Trảm!
Xoẹtttt....
Một đạo đao khí khủng bố dài hơn 10 mét mang theo khí tức sắc bén âm trầm cùng năng lượng cô đặc tới cực hạn vút một tiếng bắn ra ngoài, nó nhẹ nhàng cắt đứt một phần bờ sông thành một đạo rãnh dài sâu hoắm, sau đó lạnh lẽo lướt trên mặt nước như một đạo u ảnh quỷ dị mà bắn tới bờ tây, ngay cả mặt nước đang bình lặng cũng tạm thời bị chẻ ra thành một vết rách vô cùng đáng sợ.
Khoảng cách 800 mét không phải vấn đề. Một khi trúng đích, đao quang này có thể nổ tung rồi phóng xuất hàng trăm đạo đao quang nhỏ hơn, đủ để chém nát ba phần trận địa Hi Vọng.
Đao quang vừa mới phát ra, hầu như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được áp lực, thậm chí ngay cả những người không có nhất giai Dự Cảm Nguy Hiểm cũng có thể "ngửi" thấy được hương vị tử vong vô cùng nồng đậm bao phủ hoàn toàn bản thân vào trong. Chỉ cần bị thứ đen kịt hình bán nguyệt kia chém trúng, ai cũng sẽ phải hình thần câu diệt.
- Chặn!
- Chặn lại!
- Đánh chặn ngay!
- Tập trung, tập trung!
Hà Tam sớm nhìn ra hành động của Cổ Nguyên trước 1 giây lúc này nhanh chóng đưa ra báo động, mười mấy tiểu đội trưởng theo đó cũng lập tức cao giọng hô lớn cảnh báo cùng chỉ đạo. Dẫn đầu là Triệu Nhược Pháp trong trạng thái Thây Ma Hoá sức mạnh chém ra một đao mạnh bạo màu đỏ sậm về phía bờ đông, sau đó là Châu Lam cũng lạnh lùng phóng xuất đao khí xanh dương 2 mét của bản thân, sau đó là Kha Thành đánh ra Long Trảo, Lục Đại Nguyên, Sử Thắng ném tới bộc đạn, Lâm Uyển, Trương Phàm phóng xuất Thuỷ Cầu...
Hàng chục đạo công kích thành phần của nhóm đội viên cũng nối đuôi nhau bắn ra khỏi trận địa phòng ngự, mười mấy bức tường đất được lâm thời dựng lên, hàng chục quang giáp bao phủ những nơi yếu địa, hạt giống toàn lực vươn mình đứng dậy hòng tạo chướng ngại vật, vô số đạo cương khí vô hình cuồn cuộn trên không trung, bao bọc tất cả phương vị xâm nhập ngoại lai có thể ập tới.
Đao quang vừa xuất ra liền như lưu tinh thiên ngoại, tốc độ nhanh tới tận cùng, gần như khoảnh khắc đã đánh tới bờ đông này. Thế nhưng dân quân Hi Vọng tuyệt đối không phải loại ăn chay, trải qua vô số cuộc chiến đẫm máu, lại có cực kỳ nhiều kinh nghiệm đối phó với bộc đạn bắn tới của Thể Bộc Phá, đối với việc chặn công kích ngay trên đường bay này bọn họ làm tới thuận tay cả rồi.
Khởi đầu là công kích đi kèm theo hiệu ứng Chạy Đâu Cho Thoát của Hà Tam, hắn sớm chém ra một đao tưởng chừng như rơi vào khoảng không, thế nhưng ngay sau đó lại quỷ dị cắt tới trước mũi một mảnh bán nguyệt đen kịt rộng hơn 10 mét, là đao quang của Cổ Nguyên đã vượt qua vô tận không gian mà ập tới bên này rồi.
Ùng.....
Năng lượng ngoại lai có tần số khác biệt, va chạm nhau tất sẽ tạo thành hiệu ứng xung đột kịch liệt. Đao khí do Hà Tam phát ra giống như viên sỏi ném vào biển rộng, chỉ thoáng gây ra nửa điểm bọt nước liền lập tức bị loại năng lượng cao cấp hơn hẳn chấn cho tan nát, toàn bộ đao khí dài 2 mét đã hoàn toàn tan rã.
Ùng ùng ùng...
Một Hà Tam sẽ không làm nên bất kỳ chuyện gì, nhưng hàng chục, hàng trăm người thì khác. Lượng biến hoá chất, đao quang dài 10 mét liên tục bị trùng kích tới ầm ầm rung động, âm thanh bạo tạc như lựu đạn điên cuồng vang lên, dư ba công kích tản mát chấn cho bề mặt sông Lệ cũng bị chém ra vô số đạo sóng dữ cuồn cuộn không dứt.
Hiệu quả đánh chặn ban đầu sẽ chỉ như sỏi ném xuống biển, sau đó giống đá ném xuống sông, gạch ném xuống hồ, thiên thạch rơi xuống ao nhỏ, một đạo đao khí khủng bố như con voi cũng sẽ bị vô số đạo công kích nhỏ hơn như đàn kiến xúm vào vây công, tất nhiên không có nửa phần cơ hội có thể tung hoành.
Ầmmmm...
Năng lượng xung đột quá lớn, Trảm của Cổ Nguyên chung quy không phải công kích chính gốc của 300 người, vừa chạm tới địa phận đất liền bờ đông đã bị chấn tới nổ tung, hàng trăm đạo đao khí đen kịt ào ào rơi xuống như mưa, gặp phải vô số bố trí phòng ngự chờ sẵn mài mòn năng lượng, cuối cùng đã bị triệt tiêu toàn bộ uy lực.
Thành công ngăn chặn.
Nhìn tới cảnh này, khuôn mặt Hàn Phong không hề có nửa điểm hưng phấn, trái lại còn xuất hiện vẻ âm trầm rồi tiếp tục cao giọng hô lên:
- Tiếp tục chặn lại!
Bờ đông, hai đạo đao khí khổng lồ liên tiếp được Cổ Nguyên ngưng tụ rồi chém về phía bờ tây đối diện, sau đó hắn lạnh lùng hô lên với người bên cạnh:
- Thiên Dật, chiếm cầu!
- Được! Hahahahaha....
La Thiên Dật hứng khởi cuồng tiếu một câu, cả người cậu ta bồng bềnh vút một tiếng bay lên không trung rồi phóng về phía cầu Liễu Hà, ba đạo vòi rồng cao 5 mét cuộn tròn quanh thân, phóng xuất vô số đao gió mờ ảo lạnh lẽo, xu thế nghiền áp tới không thể ngăn cản.
Một người áp chế 300 người, một người tấn công bên cạnh, phá hết công sự cản lộ, chỉ cần hai người này là đủ để huỷ diệt phòng tuyến của tất cả mọi thế lực.
- Ngô Soái, chặn thằng nhóc kia lại!