Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 427: Anh là chủ mưu sao?



Chu Vấn vì quá tức giận mà buột miệng tự nhận bản thân là hung thủ, bất quá đối phương chẳng những trực tiếp phủ nhận lời thú tội của cậu ta, còn thật ngầm bồi thêm một câu chê bai thực lực cậu ta quá yếu, không đủ trình độ làm ra trò trống gì.

Chu Vấn tuy ngu thật nhưng cũng nhận ra kẻ phía trước không công nhận mình, cậu ta sao có thể chịu nổi sỉ nhục như vậy, thế nên không chút do dự tiếp tục chửi bới ông ổng bằng những câu từ thô tục vô cùng khó nghe.

- Cứt chó, nhìn cho rõ đi, ông đây chính là người làm thịt tụi bây...

Lần này thì không chỉ có Cổ Nguyên mà toàn bộ cao tầng Tam Giang đều lần lượt loại bỏ Chu Vấn ra khỏi diện tình nghi, cũng không thèm quan tâm cậu ta kêu ca la hét cái gì nữa, hạng thiếu niên ngu xuẩn bốc đồng như vậy sao làm được việc vừa cẩn mật vừa bí ẩn cho được.

Tam Giang bọn họ cũng có một thằng trẻ trâu lắm mồm như vậy, tuy rằng mạnh mẽ tới khó tin, thế nhưng bảo thằng này đi ngấm ngầm tập kích quân địch thì tuyệt đối không thành cơ sự gì cả.

Lúc này La Thiên Dật cũng đã được người bên cạnh nâng đỡ từ dưới đất lên, cả người cậu ta dính đầy bụi đất bẩn thỉu, mồm miệng rướm máu tươi, quần áo cũng bị xé rách tả tơi, nhìn qua vô cùng chật vật vất vả. Bất quá, cậu ta vẫn coi như tương đối tỉnh táo, sau khi điều tức một lúc đã coi như có thể tự mình đứng vững.

Ai mạnh ai yếu, nhìn qua là rõ. Nếu vẫn đang là cuộc đấu 1-1, Ngô Soái ngất xỉu nằm kia chẳng khác nào thịt cá nằm trên thớt, tuỳ ý để người khác đâm chém mà không thể phản kháng.

Nhân tộc thuần chủng, chung quy vẫn còn một khoảng cách rất xa so với tiến hoá giả, không phải dùng mỗi ý chí và vài ngày tập luyện mà có thể vượt qua sự ngăn cách này được.

Nhưng nếu đánh giá một cách chân thật thì hai người này ai yếu ai mạnh, cũng không thể đơn độc nhìn vào trận chiến vừa rồi mà đánh giá được.

La Thiên Dật nhìn qua Ngô Soái xẹp lép nằm trên cáng cứu thương, khuôn mặt lập tức chuyển thành vẻ tái nhợt rồi lắp bắp hỏi:

- Cậu... Cậu ta chết rồi sao...

Hàn Phong liếc nhìn thằng nhóc này một chút, lại liếc nhìn Cổ Nguyên, nhìn Bạc Thanh, sau đó như có như không cười nhạt lắc đầu:

- Chưa chết, còn sống khoẻ. Nếu không phải cậu nương tay, em họ tôi đã bị xé thành ba nghìn mảnh.

Câu trả lời này của Hàn Phong để cho La Thiên Dật Thở ra một hơi, Cổ Nguyên vẫn không biểu hiện gì cả, trong khi Bạc Thanh thì khuôn mặt chợt xuất hiện vẻ âm trầm không dễ nhận ra.

Cái này... Rất có ý nghĩa... Không, là rất nghiêm trọng. Ông ta không khỏi cắn răng lẩm bẩm một câu tràn đầy sự tức giận.

"Chết tiệt thật..."

Đối với biểu hiện của La Thiên Dật, Hàn Phong xem như đã phần nào đó giảm xuống địch ý đối với cậu ta.

Hai người Ngô, La chiến đấu, có lẽ chưa thể hiện ra một nửa thực lực mà bản thân họ đang nắm giữ, thậm chí không biểu hiện nổi một phần ba, cả hai người này đều đã thu tay lại rất nhiều rồi. Biểu hiện khủng bố ì xèo ra bên ngoài cho thế nhân nhìn thấy, so với hành động mấy trăm người ném qua ném lại kỹ năng hai bên bờ sông, thực ra không quá khác biệt.

Nhìn thì ác liệt, hiệu quả chẳng có bao nhiêu, đánh cho có lệ.

La Thiên Dật, cậu ta từ đầu tới cuối chỉ sử dụng duy nhất một kỹ năng cầu khí tích tụ, uy lực tăng dần từ 1 cầu, 2 cầu, cho tới 3 cầu hợp nhất, tuy có gia tăng việc xả ra tiềm năng tích luỹ nhưng lại không thay đổi phong cách tiến công, thậm chí khi phát ra công kích mạnh nhất vẫn thuần nhất một kiểu ném thẳng tới, nhìn qua quá đơn giản vô tri.

Haha, họ La sống trong tận thế 21 ngày, còn sống khoẻ sống tốt, cậu ta chắc chắn sẽ không vô tri. Đánh nhau đòn thứ nhất không hiệu quả thì phải thay đổi cách đánh ngay, sao có chuyện đánh mãi một kiểu, đánh ngu như vậy chắc chắn sẽ bị quái vật chống đỡ hết, chẳng bao giờ trưởng thành nổi. Đánh thuần một kiểu chính là cố tình tạo điều kiện cho đối thủ thuận lợi chống đỡ.

Hay nói cách khác, cậu ta muốn đánh một trận nhìn bên ngoài thì đẹp mắt, nhưng tình hình bên trong thì yên ả nhàn nhã.

Bằng chứng là khi cậu ta đã muốn phát ra đòn toàn lực, nhất là khi đánh nhau với nhân loại, vậy thì buộc phải phát ra đòn khống chế đính kèm, buộc phải khống chế địch thủ để công kích của mình được gia tăng tỉ lệ trúng đích. Băng nô của Hàn Phong yểm trợ phía sau Ngô Soái hoàn toàn không thấy dấu hiệu bị khống chế, tức là Ngô Soái có thể tuỳ chọn đỡ hoặc trốn, tính mạng tự mình nắm trong tay.

La Thiên Dật không mang theo sát khí, hay chính xác hơn là không mang theo ác ý, cậu ta chỉ muốn chứng tỏ công kích của bản thân rất mạnh, mạnh hơn phòng ngự của Ngô Soái, không hề muốn giết người.

Là một trong năm người mạnh nhất, cậu ta chắc chắn sẽ có át chủ bài khiến đối thủ phải khốn đốn trong lúc nguy cấp, nhưng cậu ta không hề dùng, đó là hành động cố tình thả cho đối thủ muốn phản ứng ra sao thì phản ứng.

Tranh cường háo thắng, chứ không dồn ép tận diệt.

Bằng chứng tiếp theo là việc cậu ta không hề vận dụng trang bị hệ thống, haha, đánh nhau sinh tử mà lại bỏ qua việc vận dụng trang bị sao, chẳng ai ngu tới mức quên vận dụng, chỉ là cố tình không dùng mà thôi. Cường giả thế lực đứng đầu, nói không có vài ba trang bị level 4 là nói xạo, có khi có cả trang bị level 5 cũng không chừng.

Thậm chí họ La còn không dùng tới bộc phá lực, chỉ đánh bằng trạng thái cơ bản, đây chính là sự nương tay lớn nhất mà một tiến hoá giả có thể làm với một phi phàm giả thường nhân, cũng là cơ sở lớn nhất để Hàn Phong giảm xuống địch ý, không Băng Ảnh tới sát bên cạnh để can thiệp vào cuộc chiến.

Ngô Soái tất nhiên cũng nương tay rất nhiều, khi thành công tiếp cận đầu tiên, em họ hắn có khoảng tám tới mười cách để giết người, tất nhiên có giết được hay không thì chưa bàn tới, nhưng Tiểu Im Lặng không áp dụng, tức là không có ý đồ giết hại người khác.

Thằng nhóc này cũng không dùng tới trạng bị level 4 Găng Xích Áp Đảo, không áp chế trọng lực âm điểm lên La Thiên Dật, đó cũng là một sự nương tay cực lớn đối với địch thủ của mình.

Em họ hắn cũng chỉ muốn chứng minh bản thân mà thôi, chức minh năng lực của mình, đòi về sự tự tin của mình, chứng minh bản thân trong sạch trước các cáo buộc vô lý, hoàn toàn không muốn quyết đấu sinh tử.

Nói tóm lại, hai thằng trẻ trâu ỡm ờ này đang thể hiện bản tính háo thắng tranh cường, người ngoài nhìn vào thì thấy thật ghê gớm nguy hiểm, có thể chết bất kỳ lúc nào, thực ra thì chưa kẻ nào chạm tới giới hạn, cũng không ai bị vây trong nguy hiểm, đôi bên chỉ muốn thử tay nhau một chút mà thôi.

"Hắc, hoá ra Tam Giang cũng không an ổn hợp tác bền chặt như vậy... Họ La xuất chiến, hẳn là đã được người nào đó dặn dò phải cẩn thận về sự tiết chế, chỉ nên điên có giới hạn, không giết người để rồi kích động chiến tranh lan xa... Điều này đi ngược lại mong muốn của Bạc Thanh, là ai đang chống đối lại ông ta?"

Hàn Phong đưa mắt nhìn qua Cổ Nguyên, lại nhìn qua Tào Khang, Mộ Dung Địch, Lạc Thanh Thuỷ, sau đó hắn nhìn qua bốn người Hứa, Mã, Nhạc, Quan, cuối cùng là nhìn tới một cái nữ nhân với vô hạn xinh đẹp đứng tại bên trái.

"Là Tường Vi đang ngầm cản tay Bạc Thanh sao? Nàng ta có năng lực và mối quan hệ đó rồi? Không, quá thiếu dữ kiện, chưa khẳng định được..."

Trong khi Hàn Phong quan sát đám người Tam Giang, bọn họ cũng đang quan sát lại hắn.

Mang theo địch ý lớn nhất, tất nhiên là Bạc Thanh. Trấn Hi Vọng là chìa khoá khai mở tất cả bế tắc đang hiện hữu, nhưng tên thổ phỉ kia quá khôn ranh, một câu "cảm tạ vì đã nương tay" đã đánh trúng điểm yếu của ông ta, đó là lực khống chế đối với cao tầng mỗi lúc một yếu bớt.

Người khác bắt đầu có dấu hiệu không nghe theo lệnh ông ta nữa rồi.

Đã đối đầu chĩa súng vào nhau mà còn còn nương tay, đây chẳng khác gì nói trận đánh ì xèo vừa rồi là luận bàn giao lưu cho vui.

Ông ta không cần hữu hảo, Hàn Phong trước mặt chắc chắn cũng không cần hữu hảo, tên này đang diễn trò, đang giả mù sa mưa để làm giảm cảnh giác của tất cả mọi người xuống, vẫn liên tục đóng vai đáng thương để thu hút hảo ý cùng sự đồng thuận cho mình.

Kế tới là Tào Khang, ông ta trước hết là vì lý tưởng chống lại thổ phỉ, duy trì trị an, kế đó là muốn đoạt lại tinh thạch an toàn đang thất lạc, tất nhiên sẽ chỉ có hận không thể giết sạch những kẻ phản kháng, làm gì có chuyện hữu hảo ở đây.

Tường Vi thở dài một hơi thu lại ánh nhìn Thấu Rõ. Nàng có thể khẳng định rằng Ngô Soái không có bất kỳ liên quan gì tới hành động khủng bố đêm qua, về phần Hàn Phong, người kia sớm đã đề phòng, vẫn như cũ có thể dùng đủ mọi cách chống cự lại sự nhìn trộm của nàng, nàng không xác định được.

Nhưng Chu Vấn tên nhóc kia, vì sao cũng có thể chống cự lại Thấu Rõ, nàng không đọc được rõ ràng thể tâm trí của cậu ta, có thứ gì đó đã bị ẩn giấu, bằng cách bất phi phàm nào đó.

Nàng biết tính cách bộc trực của thiếu niên này, cậu ta không phải người có thể che giấu những điều trong nội tâm, vừa rồi buột mệng nói bản thân là hung thủ, rất có khả năng đúng là vậy, nhưng nàng không có căn cứ chính xác, là ai đã ra tay giúp cậu ra ngăn cản việc đọc tâm?

Quan sát qua lại vài chục giây, Cổ Nguyên đứng hàng đầu bất chợt lên tiếng:

- Hàn Phong, anh là chủ mưu của vụ tấn công nhằm vào chúng tôi sao?

Hàn Phong phía đối diện thở dài một hơi rồi chậm rãi lắc lắc đầu đáp:

- Tôi sẽ không phủ nhận làm gì nữa, bởi vì lời nói của tôi không được bất kỳ ai trong số các anh tin tưởng. Bất quá, anh có thể tự mình lấy ra bằng chứng xác thực, nếu có bằng chứng chứng minh hành vi phạm tội, tôi sẽ tự mình trói tay vào dâng lên.

Cổ Nguyên im lặng lắng nghe những lời này, sau đó hắn ta giơ tay lên trầm giọng nói:

- Tất cả lui lại, không có lệnh của tôi, không ai được phép can dự vào quá trình tiếp theo.

Nghe lệnh của hắn, đám người Tam Giang thoáng chút lâm vào do dự, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là lục tục chậm rãi lui lại, trở về chiến địa phòng thủ trước đó. Bên phía bờ tây, Hàn Phong cũng giơ tay lên bình tĩnh nói:

- Chuẩn bị sẵn sàng phương án phòng ngự cường độ cao, không có lệnh của tôi, không ai được phép tiến lên.

3 phút sau, phía trên cầu Liễu Hà đã chỉ còn lại hai cái thân ảnh đứng đó, Cổ Nguyên lúc này mới bình tĩnh nói:

- Hàn Phong, tôi muốn anh đi cùng tôi tới hiện trường vụ án xác nhận vài điều. Việc này liên quan tới rất nhiều mạng người đã chết, càng liên quan tới rất nhiều người còn sống, trong đó có cả anh và tôi. Nhưng có vẻ anh không tin tưởng tôi, bởi vậy tôi buộc phải cưỡng chế, tự tìm cách trả lại trong sạch cho mình.

Hàn Phong mỉm cười gật đầu đáp lại:

- Anh có lý do của anh, tôi cũng có bản tâm của riêng tôi, bởi vậy không cần phải nương tay, tôi cũng sẽ dùng hết sức lực để bảo vệ sự trong sạch của mình.

Cổ Nguyên hít sâu một hơi rồi rút thanh đao bên hông chĩa về phía trước, lưỡi đao đen kịt ánh lên từng luồng hắc quang âm trầm vô cùng bức người, chưa cần phát lực, nó đã đem tới cảm giác đau đớn lạnh lẽo cho người quan sát rồi.

- Xin chỉ giáo.