Sau phút giây im lặng kéo dài vì tình thế bế tắc, Cổ Nguyên, người đã dành nửa ngày thời gian để điều tra tình hình tại huyện Hương Đường lúc này trầm giọng cất lời:
- Tôi nghĩ chúng ta trước hết vẫn cần phải dồn lực lượng để tấn công qua huyện Hương Đường, công phá kho đạn dược của tiểu đoàn 101, chỉ khi phương án này thành công thì mới cung cấp đủ tiền vốn để làm bất kỳ điều gì tiếp theo.
- Chúng ta có thể yên tâm dồn tất cả lực lượng đi thực hiện nhiệm vụ này, bởi vì một thi đàn 7 vạn khác trong cảnh nội huyện Hương Đường đã chính thức tấn công qua huyện Liễu Lâm rồi, chúng ta chỉ phải đối mặt duy nhất thi đàn 10 vạn đó thôi, sẽ không gặp phải tập kích bất ngờ như thời điểm chiến đấu tại trấn Diệu Liên.
Ý kiến của Cổ Nguyên đưa ra cùng với một tình báo tốt đẹp đính kèm đã nhanh chóng nhận được sự tán đồng từ các tiểu đầu mục bên dưới.
Điều bọn họ lo sợ nhất là đang giao tranh với thi đàn 10 vạn thì bị một thi đàn khác nhảy vào quấy rối, hiện tại uy hiếp bị vây công đã được loại bỏ, bọn họ có thể yên tâm mà chiến.
Nhân loại, nếu như không có súng đạn làm hoả lực chính thì có mang cái danh phi phàm giả trên người cũng vẫn chỉ là hạng yếu ớt trước thi đàn, nhất là khi đứng trước các thi đàn đông đúc thì phi phàm giả càng chịu đựng nhiều bất lợi.
Cái gì cơ, mấy trăm người cùng nhau xả ra hai mươi lượt công kích tầm xa là đủ để tiêu diệt được 3 vạn thây ma, chia ra hai đợt buổi sáng, một đợt buổi chiều là dẹp loạn 10 vạn thây ma sao? Ngây thơ, quá ngây thơ, thi đàn 10 vạn là một khái niệm vô cùng khác biệt với thi đàn 3 vạn.
Đòn Hồn Áp tăng cường do thi đàn 10 vạn giáng xuống, mỗi người sẽ bị trừ từ 2 - 6 trí lực tuỳ vào chỉ số thân thể, Thể Thao Túng mà giáng cho 10 đòn liên tiếp là coi như cút hết, tài nguyên để thi triển kỹ năng sẽ hao hụt hết, ngồi đó mà đòi có đủ tiềm năng dư thừa để vận dụng 20 lượt, 5 lượt còn khó khăn.
Trận chiến tại chiến trường Diệu Liên khó khăn như vậy chính là do hai con M2 lợi dụng số đông binh lính dưới trướng hòng liên tục giáng đòn Hồn Áp tăng cường xuống, điểm tiềm năng suy giảm quá nhiều buộc cho nhân loại phải rút lui. Bọn họ chỉ có thể đứng xa xa xạ kích súng đạn rồi tranh thủ hồi phục chỉ số, cứ như vậy duy trì tốc độ tiêu diệt bớt lâu nhâu cấp thấp hòng làm yếu thế cấp cao, bằng không thì chắc chắn sẽ phải oẳng hết vì cạn kiệt trí lực.
Không bột đố gột lên hồ, chỉ có đoạt được thật nhiều súng đạn, bắn rả rích để liên tục hạ thấp số lượng thây ma, hạ thấp uy lực Hồn Áp, đó mới là phương án chiến tranh bền vững, mới có khả năng thi triển các chiến dịch tiếp theo. Chỉ dựa vào sức người đơn độc, khó khó khó.
Đó cũng là nguyên nhân thủ hộ giả có chỗ đứng quan trọng trong thành phần quân ngũ, bởi vì chỉ có núp dưới Quang Giáp mới tránh được việc hao hụt nhiều tiềm năng, mới có thể trụ lại chiến trường, mới không phát điên vì ác mộng mà lăn ra sùi bọt mép hay choáng ngất tại trận.
Thi đàn 10 vạn, bọn họ đã có kinh nghiệm đối phó, chỉ cần không đột nhiên nhảy ra một thi đàn thứ hai cùng nhau thiêu đốt trí lực binh lính là bọn họ vẫn gắng sức để chiến đấu được.
Vài người âm thầm thở phào vì Liễu Lâm đã gánh bớt cho một thi đàn, trong khi số khác thì tỉnh táo hơn mà hỏi ra một câu hỏi cũng quan trọng không kém:
- Vậy thi đàn từ phía thành phố Dương Hoành (thành phố DH) chuẩn bị tấn công tới cầu Tê Lân thì tính sao đây, chỉ khoảng 12 tiếng nữa là chúng nó sẽ công tới.
Cổ Nguyên trầm mặc một lát thì bình tĩnh nói:
- Phá cầu đi. Không chỉ cầu Tê Lân, tôi thấy nên hạ sập nốt cầu Linh Hà và cầu Nhạn Vũ, chỉ cần huỷ cầu là có thể ngăn được quân địch.
Câu nói của hắn nhất thời gây ra một trận im lặng. Cho nổ cầu để ngăn quân địch tấn công sao, nghe thật có điểm quen quen, dường như có ai đó vừa mới áp dụng, mà còn áp dụng vô cùng thành công.
Bạc Thanh cân nhắc vài giây thì gật đầu tán đồng:
- Việc giữ lại ba cây cầu này, trong ngắn hạn không giúp ích gì cho chúng ta, trái lại còn là đường dẫn quân địch vào nhà. Chúng ta cứ phá cầu, chặt đứt thông thương với thành phố Dương Hoành trước, chỉ cần thành công công phá huyện Hương Đường, chúng ta vẫn có một đường vòng để chạy tới thành phố Dương Hoành, phục vụ mục tiêu dài hạn.
Bỏ ngắn lấy dài, tránh mạnh tìm yếu, đây là đạo lý cơ bản, nhưng có thể chỉ ra nó lại không đơn giản, Bạc Thanh chung quy cũng không phải hạng người phế vật chỉ biết đấu đá tranh giành quyền lực.
Hai người được xem như người đứng đầu hai khối quân - dân sự ủng hộ phương án này, những người khác cũng lần lượt biểu thị tán thành.
Phá cầu, tuy rất tiếc, nhưng để lại bây giờ cũng chẳng có ích lợi gì cả. Trước đó còn có luận điểm muốn thông qua 3 cây cầu này tiến đánh thành phố Dương Hoành, chia sẻ một chút áp lực mà quận Xuân Hà đang phải gánh chịu. Giờ hả, quên mẹ đi, thân ai nấy lo còn chưa chắc lo nổi đây.
Quyết định này xem như được thông qua, Lạc Thanh Thuỷ vốn đang im lặng ngồi đó lúc này bất chợt lên tiếng:
- Tôi cần nửa ngày cho tới một ngày để thử tấn công qua hướng Giang Lăng.
Cổ Nguyên nghe tới đây thì không khỏi cảm thấy áy náy, việc hắn nỗ lực truy tìm hung thủ khiến cho trấn Hi Vọng đi tới quyết định phá cầu, cắt đứt quan hệ, sự kiện này đã vô tình phá hỏng toàn bộ mọi dự định của Lạc Thanh Thuỷ.
Lạc Thanh Thuỷ muốn tấn công qua hướng Giang Lăng là vì muốn chiếm lấy bến phà tại đây, cướp lấy số lượng lớn thuyền bè, trợ giúp nàng ta hoàn thành nhiệm vụ chức nghiệp. Chẳng qua trước đó công mãi mà không xong, thậm chí còn bị quái vật trấn thủ ở đó đánh cho một chiêu nát bét phòng ngự, đỡ cũng không đỡ nổi đã phải vội bỏ chạy thoát thân, muốn tấn công càng xem như vô dụng.
Khi đó chiến sự tại Diệu Liên đang trong thời kỳ ác liệt, cao tầng căn cứ cũng không giúp gì cho nàng ta được, bởi vậy sự việc này bước vào con đường bế tắc.
Trong lúc tuyệt vọng, nàng ta vậy mà lại vớ được mấy con thuyền bên phía Liễu Lâm, nhiệm vụ chức nghiệp có lối thoát, từ đây từng bước tiến triển tốt đẹp.
Còn giờ sao, haha... Lại một lần nữa đứt gánh giữa đường, lại một lần nữa đi vào bế tắc.
Công hướng Giang Lăng, hiện tại có lẽ còn khó nhằn hơn trước đó, mà đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với trấn Hi Vọng rồi, Lạc Thanh Thuỷ thân là đoàn trưởng, càng phải nêu cao tinh thần "làm gương".
Bạc Thanh ngồi tại ghế chủ vị khẽ nhíu mày, chỉ vừa nghĩ một chút ông ta đã cảm thấy nguy cơ chia rẽ vô cùng lớn hiển hiện. Ông ta tuyệt đối không thể ngờ nổi vết nứt trong nội bộ Tam Giang không phải tới từ Cổ Nguyên mà lại tới từ Lạc Thanh Thuỷ.
Vị đoàn trưởng tiểu đoàn 3 này tuyệt đối không phải là một người an ổn cam chịu, càng không phải người sẽ nghe lời người khác, khái niệm "làm gương" càng không có trong từ điển. Nàng ta trước đó dám đơn thương độc mã chạy qua Liễu Lâm bất chấp căng thẳng hai bờ, vậy thì bây giờ cũng dám, và chẳng ai ngăn được cả, nàng ta chỉ cần một cái cớ hợp lý cho bên ngoài xem mà thôi.
Tình thế hiện tại, nếu như nàng ta tấn công hướng Giang Lăng tiếp tục gặp phải thất bại, vậy thì rất có khả năng dòng nước họ Lạc này sẽ chảy về phương hướng trấn Hi Vọng, nơi đó chính là chỗ trũng đủ sức hấp dẫn để cho thế nước chảy tới...
Nàng ta đang công khai nói tới việc bản thân muốn thử công phá Giang Lăng chỉ là rào trước mà thôi, tạo thế nước trên cao mà thôi, công phá không được, đập nước nứt vỡ, vậy thì nàng ta sẽ làm theo ý mình như trước đó đã từng, sẽ chảy theo hướng mình muốn, không ai có thể tác động nổi.
Nhất thuỷ, nhì hoả.
"Nên tạm dừng việc tấn công Hương Đường để tấn công Giang Lăng, trợ giúp Lạc Thanh Thuỷ cướp lấy bến thuyền này, hay là đánh cược vào sự trung thành của nàng ta đây..."
Tấn công Giang Lăng... Độ khó vô cùng lớn, thậm chí khó khăn không thua gì tấn công thi đàn 10 vạn. Nhân lực vật lực đổ vào đó có khả năng trôi hết theo dòng nước, mà còn chưa chắc đã thu về được thắng lợi. Đừng nói tới những lợi ích nhận được nếu có thật sự thành công cũng vẫn thua xa lợi ích đạt được khi thực hiện chiến dịch Hương Đường.
Lợi ích cho cá nhân và lợi ích cho tập thể...
Bạc Thanh mái tóc dường như lại bạc hơn một chút, vết rạn nứt đột ngột xuất hiện này khiến cho ông ta vô cùng phân vân.
Làm người đứng đầu, rất sướng...
------
Sáng sớm ngày thứ 22 tận thế, trấn Hi Vọng.
Không hiểu nghĩ ngợi kiểu gì mà lỡ mắt ngủ quên một đêm ngay tại phòng họp chung, cơ thể Hàn Phong vì thế mà trở nên đặc biệt khó chịu, nhất là cái dạ dày rỗng tuếch càng thêm điên cuồng kêu réo.
Đánh nhau cường độ cao cả ngày dài xong bỏ bữa tối, hắn thiếu chút đã hẹo ngay trong giấc ngủ. Nếu không phải có điểm phục hồi chạm mốc 34 chỉ số làm điểm tựa, hắn rất có khả năng là thủ lĩnh đầu tiên chết vì đói.
Một bữa sáng với 20 cân thực phẩm do Hương Vẫn Tình chuẩn bị là thứ hắn cần nhất lúc này. Ân, là 18 cân thôi, hắn trong lúc chờ đồ ăn chín mềm thì đã bốc vội 1 cân gạo sống cùng 10 lon đồ hộp nhét vào miệng để tiếp tế rồi, hương vị thế mà còn rất khá.
Sau khi giải quyết xong cái bụng đói, Hàn Phong bắt đầu ngày làm việc hôm nay bằng cách lượn một vòng căn cứ.
Đầu tiên vẫn là tới khu bắn súng xả ra 50 viên đạn lấy hên trước, sau đó là triệu hồi băng nô hành hạ mấy tên tân binh tại khu cách đấu, học lại một lượt thao tác lái xe trong sự mù tịt chẳng hiểu gì, hít đất 200 cái trong phòng trọng lực 8G, chạy khoảng 10 cây số trong 10 phút kết hợp thị sát quá trình xây dựng tường thành, luyện tập phương pháp phát lực vòng cung và phương pháp ra đòn kín với nhóm Dao Găm, thăm hỏi thương binh, quan sát quá trình phát bệnh của Triệu Băng Vũ, ăn trộm ít xúc xích trong kho lưu trữ của Phương Tường, thăm khu nuôi cấy hạt giống, giả dạng chui vào chợ trời để xem xét tình hình giá cả cá tươi mới đánh bắt, ngó qua một lượt lớp học, thị sát quá trình nuôi chuột và trồng rau biến dị, chui xuống căn hầm mới xây để thị sát số lượng đạn dược mới chôm chỉa được, chạy qua khu nhà của con chó ngu đen nhẻm để xem 6 bông hoa ớt mới nhú, đồng thời can ngăn một người một chó đánh nhau sứt đầu mẻ trán, trèo lên xe bán tải chạy tới phía bắc để quan sát trực tiếp ngọn đồi thây ma, tiện đường tạt qua phòng thí nghiệm để nhận kết quả nghiên cứu về cỏ hưng phấn, trang bị Bình Thuốc Biến Dị level 4, không quên thí nghiệm vài đòn lên lũ thây ma đáng thương, vòng về phòng riêng để nghe Lam Nhu Thuỷ báo cáo về tình hình trị an, pháp luật, tiếp đón Liễu Huyên cùng mớ báo cáo tình báo, phê duyệt một đống lớn chứng từ mới được gửi tới, viết thư chửi Phương Tường vì đòi hỏi quá nhiều, ăn tiếp một bữa nhẹ nhàng 5 cân thực phẩm, suy nghĩ về các vị trí trong biên chế tiểu đoàn sắp thành lập, cuối cùng kết thúc vẫn là phòng họp trung tâm để chốt lại kế hoạch hành động ngày hôm nay với các tiểu đội trưởng.
Làm người đứng đầu, rất sướng.
------
Một đoạn dài về công việc thường nhật buổi sáng của Hàn Phong. Tác giả định bỏ hết dấu câu đi để hành hạ độc giả, cho độc giả cảm nhận sự sung sướng khi làm lãnh đạo, bất quá nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, bỏ hết dấu chấm thay bằng dấu phẩy là được, hehe ~.~