Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 709: Tình hình tốt lên



Âm thanh giễu cợt tràn đầy cảm giác chướng khí từ phía bên cạnh truyền tới để cho Mộc Diễm Lâm không khỏi nhíu mày.

Nàng lúc này đưa mắt nhìn về phía đám người vừa lên tiếng, sau đó liền nhìn thấy sáu bảy tên nam nhân đang nhởn nhơ đứng tại cách đó ba bốn mét.

Ừm, không hẳn là nam nhân, nên gọi đám này là mấy thằng nhóc choai choai mới lớn thì đúng hơn, bọn này hầu hết đều chỉ ở tuổi vị thành niên, thằng nào cũng mang theo một loại khí chất ngỗ nghịch xấc xược, môi thì tím, mắt thì thâm, da dẻ thì sần sùi đầy mụn trứng cá, đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, quần áo xộc xệch rách rưới, vài thằng xăm trổ kín cả chân tay mặt mày, một thằng trong đó xỏ khuyên bạc trắng cả tai với mũi, vừa nhìn liền biết không phải dạng hiền lành gì.

Người vừa mới lên tiếng gạ tình chính là thằng nhóc tóc vàng đứng đầu đám thiếu niên, có lẽ khoảng 17 tuổi gì đó, khuôn mặt đen nhẻm rỗ còn hơn cả tổ ong bắp cày, ánh mắt cũng tràn đầy sự hau háu tham lam, lúc này đang liên tục quét trên thân thể thiếu nữ nhà họ Mộc, xung quanh bắn ra vô cùng tận sự thèm khát.

Thằng nhóc này sau khi nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Diễm Lâm thì không khỏi tăng thêm mấy phần cảm giác hưng phấn, lại tiếp tục nhìn thấy biểu cảm hoang mang như con nai tơ dính bẫy của thiếu nữ váy đen bên kia, gã rốt cuộc không kìm được mà muốn lập tức xuất ra tại chỗ, lúc này đầu lưỡi đầy bựa trắng thong thả vươn ra rồi liếm mép mấy cái, tiếp tục gạ gẫm:

- Em gái, hay là đi chơi với bọn anh đi, đảm bảo sẽ rất vui...

Gã nói xong, phía sau lưng lập tức vang lên vô số thanh âm tiền hô hậu ủng.

- Đúng, đi chơi đi.

- Hai em gái, bọn anh rất nhiều tiền, đi cùng bọn anh, cái gì cũng có.

- Cho anh nắm tay một cái, bốn mươi cống hiến thế nào.

- Ngọt quá chúng mày ạ...

Mộc Diễm Lâm nghe được những lời đùa cợt khiếm nhã này, khuôn mặt không khỏi xuất hiện biểu cảm tức giận.

Thật sự là mất hứng.

Nàng lúc này đang định lên tiếng hù doạ mấy câu để đuổi đám này đi, chẳng qua sau khi đảo mắt suy nghĩ một chút liền bỏ qua ý định này, lúc này lập tức nhào tới bên cạnh ôm chầm lấy Hàn Phong, run rẩy kêu nhỏ:

- Chồng yêu, em sợ quá...

Hàn Phong trước ngực cảm nhận được một mảnh căng tròn mềm nhũn, trong mũi cũng ngửi được hương vị ngọt ngào ướt át, còn có chút hưng phấn khác lạ đang bao phủ tâm thần, khoé miệng theo đó lập tức xuất hiện một trận co giật nhè nhẹ.

Ả họ Mộc này hôm nay cố tình ăn vận theo kiểu khiêu gợi hấp dẫn như vậy, còn quyết tâm đi đi lại lại bên ngoài dạo phố, đây đích xác là có ý đồ mờ ám, lúc này đây nàng ta nhân cơ hội bị "cướp đường" uy hiếp mà lao lên ôm sát trên người hắn, còn như có như không cọ cọ kích thích, ý đồ đen tối kia rốt cuộc đã hoàn toàn lộ rõ, đây chính là muốn câu dẫn người ta.

Nữ nhân này thật sự là thâm độc. Nàng ta câu dẫn theo kiểu này chính là muốn thả thính để dụ cho cá nhỏ bơi tới, dùng sự khiêu khích của cá nhỏ để chọc cho cá lớn chướng mắt, kích thích bản năng chiếm hữu của cá lớn, buộc cá lớn phải dâng lên nóng đầu nhiệt huyết, nổi lên sĩ tính, mơ mơ hồ hồ nhảy ra diễn cái trò "anh hùng cứu mỹ nhân", đuổi lũ cá nhỏ đi.

Cá lớn thu về một chút hư vinh, một chút công lao, một chút thành tựu, nghĩ kỹ thì không to không nhỏ, nhưng con cá lớn này chắc chắn sẽ từ cái nho nhỏ đó mà nổi lên thú tính chiếm hữu, muốn đòi mỹ nhân trả giá, lúc đó mỹ nhân mới ỡm ờ thuận theo.

Màn kịch này, ai là gà ai là thóc, nếu không tỉnh táo thì vô cùng khó xác định chân tướng.

Hàn Phong vừa rồi thiếu chút đã trúng kế mà lao lên thể hiện vài đường quyền rồi, nếu không phải hắn chuyên đi lừa gạt người ta, sớm một bước nhìn ra âm mưu thủ đoạn đen tối trong này, vậy đảm bảo sẽ bị họ Mộc này dụ...

Hừ hừ, hắn mới lại không dễ dụ như vậy, cách lừa đảo kiểu thả thính này hắn áp dụng chán rồi, bây giờ hắn cứ đứng ở đây không động, để xem ả này muốn làm trò gì.

Không được, hắn không thể cứ như vậy bỏ qua được, người khác đã muốn lừa hắn, vậy coi như đã gây ra thiệt hại cho hắn, hắn phải thu một chút tô thuế để bù đắp...

Nếu để cho Mộc Diễm Lâm biết được suy nghĩ lúc này của Hàn Phong, vậy khẳng định sẽ tức tới mức chửi bậy thành tiếng, sau đó tát cho hắn ta mấy phát lệch cả mặt.

Nàng mà cần phải làm ba cái trò hèn hạ dơ bẩn cùng cẩu huyết não tàn như đầu óc của ai đó vậy sao.

Tới ngay cả việc trò chuyện cùng mấy tên phía trước nàng còn chẳng muốn cất lên nửa lời, đừng nói là muốn dùng bọn họ để làm cái gì đó, đây là không thể nào, nàng không được giáo dục theo cách như vậy.

Vừa rồi nàng cố tình ra vẻ một chút chỉ là muốn thể hiện một chút liễu yếu đào tơ, cũng muốn thử hưởng thụ một chút cảm giác được người khác che chở mà thôi, còn nếu như thật sự muốn câu dẫn, vậy nàng sẽ dùng cách khác, cao tay hơn, bài bản hơn, chuẩn xác hơn, kín đáo hơn, chuẩn chỉnh thượng lưu hơn, càng không có tên đàn ông nào có thể nhìn ra hay cưỡng lại được, họ Hàn này sẽ chẳng có cơ hội phản kháng.

Lúc này sau khi chờ mãi không thấy người bên cạnh lên tiếng, trong khi mấy tên choai choai bên kia lại đang dần bước tới bên này, Mộc Diễm Lâm không khỏi nóng ruột mà ngước mắt lên nghi hoặc nhìn tới.

Vừa nhìn liền muốn nổi xung.

Họ Hàn đang từ trên cao nhìn xuống dưới, ánh mắt thời thời khắc khắc dán chặt vào ngực nàng, khoé miệng còn chảy dãi ướt át như thằng thiểu năng, biểu cảm so với mấy thằng nhãi bên kia còn đê tiện hơn gấp mấy lần, trong khi đó hắn ta cũng hoàn toàn không có xu thế làm ra hành động gì cả, một bộ dạng mặc kệ không quản vô cùng rõ ràng.

Tên này hình như đã bị ai đó chơi bùa ngải tới độ mất đi thần trí rồi, hiện tại nhìn hắn ta trông hệt như một con la đang kỳ phê thuốc vậy.

Mộc Diễm Lâm vừa nghĩ tới đây liền không nhịn được cắn răng mắng nhỏ:

- Đồ con la, anh đang nghĩ cái gì vậy?

Hàn Phong còn đang tưởng tượng tới viễn cảnh cháu gái nhà họ Mộc vừa quỳ mọp dưới chân mình vừa ngước đôi mắt ướt át lên rồi khẩn thiết van cầu hãy chơi nàng ta đi, lúc này bị gọi tỉnh mộng thì không khỏi xuất hiện giật thót, sau đó hắn chợt ngơ ngác hỏi lại:

- Hửm? Cái gì vậy? Van xin đi đã chứ...

- Van xin cái đầu anh ấy!

Nhận ra được sự ăn hại của thủ lĩnh trấn Hi Vọng đối với tình huống trước mặt, Mộc Diễm Lâm không khỏi phát ra một tiếng tức giận cùng uể oải, sau đó hừ nhẹ một tiếng mở túi xách lấy ra một viên huy hiệu hình tròn màu vàng kim.

Huy hiệu này lớn chừng ba đầu ngón tay, toàn thể phát ra trận trận ánh sáng lấp lánh xinh đẹp, hẳn là được cấu tạo từ vàng ròng, bề mặt huy hiệu có điêu khắc hình ảnh một thanh cột trụ cao lớn cùng hai tấm bia đá vững chãi nằm hai bên, quấn quanh là từng hàng dài lọ nhỏ xếp liền kề, xa xa là một dòng sông vàng óng tương đối quen mắt, đây chính là cảnh tượng của đài tưởng niệm trấn Hi Vọng tại sát bờ sông Lệ Giang.

Phía dưới đài tưởng niệm này còn điêu khắc một chữ S cách điệu, nhìn qua rất bắt mắt, trong khi bên ngoài huy hiệu cũng đang được phủ lấy một lớp băng đá vĩnh cửu, vừa cứng rắn, vừa mượt mà, hoàn hảo bao bọc huy hiệu vào trong, nếu là phi phàm giả mạnh mẽ cẩn thận xem xét, vậy thì chắc chắn có thể cảm nhận được luồng năng lượng dao động vô cùng bất phàm mà lớp băng đá này đang phát ra.

Mộc Diễm Lâm đem tấm huy hiệu này giơ về phía mấy tên thanh niên đang trên đà dấn tới, khuôn mặt hiện lên biểu cảm tương đối bình tĩnh, thế nhưng cũng tràn đầy cảm giác lạnh lùng, tất nhiên là không thèm lên tiếng trao đổi nửa lời.

Thằng nhóc đầu vàng không bởi vì mục tiêu múp rụp bên kia đang ôm eo người khác mà cảm thấy chùn bước, ngược lại còn thấy hưng phấn và mừng rỡ hơn gấp mấy lần, ý đồ hoành đao đoạt ái đã hiện lên rõ ràng trên mặt, gã vừa bước lên mấy bước vừa cười nham nhở bồi thêm một câu giễu cợt:

- Em gái đang cho giá à...

Chẳng qua mọi chuyện cũng chỉ tới đó, lời ra đến miệng còn chưa kịp hết câu, thanh niên tóc vàng đã vội vã dừng chân, sau đó triệt để lâm vào im bặt.

Nhìn được rõ ràng tấm huy hiệu mà nữ tử kia đang cầm khiến cho gã tái mét hết cả mặt mày.

"Huy hiệu công dân hạng S."

Tâm trí vừa hiện lên cái danh tự này, thanh niên tóc vàng mặt rỗ chợt lạnh hết cả sống lưng, sau đó gã không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Kèo này quá thối, nuốt không trôi rồi, phải té thôi...

Thấy đồng bạn bỏ chạy, năm thằng choai choai đi kèm chợt ngẩn ra một giây, sau đó hai giây, tất cả bọn chúng đã lẩn đi mất dạng, tới cái bóng lưng cũng không còn sót lại.

Nhìn tới cảnh này, Mộc Diễm Lâm không khỏi hừ nhẹ một tiếng thu huy hiệu lại.

Mấy người xung quanh có vẻ như đang chờ xem trò vui, sau khi nhìn tới cảnh này cũng nhanh chóng lẩn trốn mất dạng, trong khi vài nam nhân đẹp trai vốn đang có ý định lao lên cứu giá để làm quen cũng biến thành ngơ ngác đứng im tại chỗ, một người trong đó còn xuất hiện biểu cảm không thể tin nổi.

Nữ nhân kia là ai, làm sao lại có huy hiệu công dân hạng S, hắn ta dường như chưa nghe thấy, chưa nhìn thấy bao giờ a...

Bây giờ hắn ta mới để ý tới nam nhân đội mũ kết đeo kính đen với chiếc áo khoác tận thế level 3 trùm kín mít đang được nữ nhân kia ôm lấy.

"Thủ... Thủ lĩnh?!"

Hàn Phong đối với cảnh tượng trang bức trước mặt hoàn toàn không có nửa điểm hứng thú, hắn giơ tay che miệng ngáp một tiếng uể oải rồi bước tới quầy hàng, sau đó lấy ra một đống lớn thẻ cống hiến đặt xuống trước mặt chủ sạp, lại nhấc túi đồ lớn đã được gói gém cẩn thận lên, thản nhiên nói:

- Số còn lại là tiền típ.

Nói xong, cũng không để cho chủ hàng phản ứng lại, hắn dắt theo hai cái nữ hầu bước về phía đại nhạc hội bên kia.

Hình như cũng sắp đến giờ biểu diễn chính thức rồi thì phải.

Mộc Diễm Lâm sớm đã buông tay Hàn Phong ra mà chuyển qua ôm lấy Hương Vẫn Tình, biểu cảm vui vẻ hưng phấn lại một lần nữa xuất hiện trên mặt, chẳng qua nàng đối với sự việc vừa rồi vẫn là lòng ôm bứt rứt, sau một hồi suy nghĩ đắn đo, nàng rốt cuộc không nhịn được khó chịu mà phải quay qua bên cạnh cắn răng nói nhỏ:

- Hàn Phong, trị an của trấn Hi Vọng dường như không tốt lắm...

Hàn Phong nghe vậy, tiếp tục ngáp một tiếng nữa, thản nhiên hỏi lại:

- Nga, không tốt ở đâu?

Mộc Diễm Lâm lập tức nói một tràng dài:

- Anh không cảm thấy đám thanh niên choai choai kia quá mức lộng hành sao, tại sao bọn họ có thể ngay tại giữa trung tâm làm ra cái hành vi...

Cháu gái nhà họ Mộc tố cáo cùng phân tích rất nhiều, chủ yếu là về hành vi ngang nhiên chọc ghẹo gái nhà lành ngay tại giữa đường của mấy tên kia, cuối cùng nàng chốt lại một câu:

- Em cảm thấy bọn họ rất nguy hiểm, những nữ nhân khác đảm bảo cũng cảm thấy rất không thoải mái.

Hàn Phong sau khi nghe xong luận điểm này vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí nghiêm túc khẳng định:

- Điều đó chỉ chứng tỏ việc tình hình trị an của trấn Hi Vọng đang ngày một tốt hơn.