Mặt Trời Của Ôn Tổng

Chương 4



Ngay cả khi đêm trước ngày cưới, cô ta nói với tôi rằng cô ta không thích tôi, muốn hủy hôn, tôi cũng sẽ đồng ý, cùng lắm thì giải quyết vấn đề lợi ích thôi.

Nhưng cô ta lại cố tình không làm thế, mà chọn một cách tuyệt tình và ngu ngốc nhất, kéo tất cả mọi người xuống vũng lầy, cùng nhau chìm nghỉm, phơi bày chuyện cô ta yêu người đã có vợ, phản bội chồng chưa cưới ra ánh sáng.

Ép tất cả mọi người phải thừa nhận, bắt người khác phải trả giá cho hành vi của cô ta, vì sĩ diện mà cuối cùng phải dàn xếp mọi chuyện, tô hồng mọi thứ.

Cô ta vừa ngu vừa ác, vừa muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân liên hôn, vừa muốn ép Lâm Hạ ly hôn Cảnh Ngôn, đúng là nhất tiễn song điêu.

Được nâng niu trong lòng bàn tay lâu rồi, nên tưởng rằng thế giới này phải xoay quanh cô ta.

Nhưng sao tôi có thể để cô ta được như ý nguyện chứ?

Cô ta ném cho tôi một con ruồi, tôi nhất định phải trả lại cô ta cả một ổ ruồi.

4

Ngày hôm sau, tôi từ chối lời mời an ủi của đám bạn thân, mua một bó hoa tươi chuẩn bị đi thăm Lâm Hạ.

Rạng sáng, Lâm Hạ gửi cho tôi một tin nhắn, hẹn gặp mặt.

Tôi vừa cắm bó hoa lên đầu giường thì có người gõ cửa bước vào.

Lâm Hạ mỉm cười với tôi, vẻ mặt áy náy: "Phiền Ôn tổng ra phòng bên cạnh chờ một lát ạ."

Tôi gật đầu ra hiệu, đứng dậy đi đến phòng bên cạnh.

Cửa không khép hoàn toàn, tôi nghe thấy giọng của Bạch Thiên Vũ:

"Chị Lâm, em thật sự không cố ý mà."

"Chuyện giữa em và A Ngôn chỉ là ngoài ý muốn, A Ngôn chỉ là quá đồng cảm với em nên mới..."

Bạch Thiên Vũ lại bắt đầu khóc lóc sụt sùi quen thuộc, vừa đi về phía bọn tôi.

Vừa mở miệng là giọng điệu yếu đuối nhu mì, như thể cả thế giới này chỉ có mình cô ta là tủi thân nhất.

Tôi hé mắt qua khe cửa nhỏ, thấy Lâm Hạ chỉnh lại gối sau lưng, để mình ngồi thẳng lưng hơn.

Cô ấy nghi hoặc hỏi: "Vậy là an ủi, an ủi đến tận trên giường luôn cơ à?"

"Chẳng lẽ mỗi lần cô Bạch cần an ủi, cần người ta thương cảm, đều phải lên giường với người ta sao?"

"Vậy thì tôi phải nhanh chóng bảo A Ngôn của cô đi kiểm tra xem, kẻo lây phải bệnh gì thì khổ."

Bạch Thiên Vũ tức đến mức không giữ được cái giọng điệu đó nữa, chỉ tay vào Lâm Hạ: "Cô..."

Lâm Hạ vẫn không hề nao núng, vẻ mặt mỉa mai nhìn Bạch Thiên Vũ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cô cái gì mà cô? Có mặt mũi chen chân vào hôn nhân của người khác, có mặt mũi bỏ thuốc, có mặt mũi gửi ảnh giường chiếu cho tôi, có mặt mũi cắm sừng chồng chưa cưới, ngay trong ngày cưới còn lên giường với người đàn ông khác, cái gan này, có mà đếm trên đầu ngón tay trên toàn thế giới, cô Bạch đây cũng phải đứng top đầu."

Lúc này tôi mới nhớ ra, hóa ra tấm ảnh mà hôm đó tôi thoáng thấy trên điện thoại của Lâm Hạ lại là ảnh giường chiếu.

Thảo nào.

Nếu không có người cố ý mách bảo, thì làm sao cô ấy có thể xuất hiện ở nhà họ Bạch, cùng lắm thì chỉ xuất hiện ở tiệc cưới thôi.

Bạch Thiên Vũ không phải là nhất thời nổi hứng, cô ta đã sớm tính toán kỹ càng mọi thứ, tính toán đúng ngày đó sẽ khiến tất cả mọi người mất hết mặt mũi.

Vì cái gọi là tình yêu của cô ta, cô ta nguyện đánh đổi tất cả.

Bạch Thiên Vũ bị vạch trần xong, thì dường như cũng mặc kệ tất cả, không còn cố tình giả vờ nữa: "A Ngôn vốn dĩ không yêu chị."

"Người không được yêu mới là tiểu tam."

"A Ngôn từng nói, nếu như không gặp được chị, chắc chắn anh ấy sẽ yêu em, chỉ cần chị rời khỏi anh ấy, người anh ấy yêu chắc chắn sẽ là em."

"Chị chẳng có gì cả, em thì khác, em là con một của bố mẹ em, cả nhà họ Bạch sau này đều sẽ là của em."

"Em có thể giúp A Ngôn bớt phấn đấu đi rất nhiều năm."

"So với em, chị tính là gì?"

Bạch Thiên Vũ càng nói càng hăng, nhưng đột nhiên bị Cảnh Ngôn vừa bước vào tát cho một cái:

"Câm miệng, ai cho phép cô ăn nói lung tung ở đây?"

Ồ hô, được đấy, nhân vật chính tề tựu đông đủ rồi.

Sáng sớm tinh mơ, bệnh viện thật là náo nhiệt.

Người này vừa hát xong, người kia đã lên sân khấu.

Vẻ mặt Cảnh Ngôn tái mét, giận dữ ngút trời: "Nếu không phải cô bỏ thuốc tôi, thì sao tôi có thể lên giường với cô được?"

"Là cô nói, cô muốn gặp tôi lần cuối trước khi kết hôn, nên tôi mới đến gặp cô."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Người tôi yêu chỉ có Hạ Hạ thôi."

Bạch Thiên Vũ ôm mặt, vẻ mặt không thể tin được nhìn Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn lại quỳ xuống đất, một lòng một dạ bày tỏ lòng trung thành với Lâm Hạ:

"Hạ Hạ, em tin anh đi, là do cô ta bỏ thuốc anh."

"Nên anh mới phạm phải sai lầm."

"Anh cầu xin em tha thứ cho anh lần này."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com