Mặt Trời Của Ôn Tổng

Chương 7



6

Sau khi thân thể Lâm Hạ dần hồi phục, cô ấy liền không thể chờ đợi được nữa mà hoàn toàn rời khỏi công ty của Cảnh Ngôn.

 

Đội ngũ nhân viên dưới trướng của cô ấy cũng theo cô ấy đến công ty của tôi.

Tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng từ lâu, với những điều khoản còn hậu hĩnh hơn.

Với nhân tài, tôi xưa nay chưa bao giờ keo kiệt.

Tôi dẫn Lâm Hạ đi tham quan văn phòng mới của cô ấy, rộng rãi và sáng sủa. Ở góc phòng còn đặt mấy chậu cây xanh quanh năm tươi tốt, điểm thêm chút sức sống, hy vọng tâm trạng cô ấy sẽ tốt hơn.

Lâm Hạ đi một vòng rồi hài lòng gật đầu: "Cảm ơn Ôn tổng, tôi rất thích."

Nhìn thấy khóe miệng cô ấy cong lên ý cười, tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn đôi chút. Nơi này có rất nhiều thứ là do tôi từ từ bổ sung: "Thích là tốt rồi."

"Vậy tôi không làm phiền nữa, mong chờ sự hợp tác của chúng ta."

Tôi rời khỏi văn phòng của Lâm Hạ, vừa nghĩ đến viên ngọc quý này giờ đã ở địa bàn của mình, lòng tôi liền lâng lâng, cảm thấy mình có thể họp thêm một ngày nữa cũng được.

Đến chập tối, ánh hoàng hôn dần nhuộm đỏ cả bầu trời, điện thoại bên cạnh lại rung lên điên cuồng:

"Lão Ôn, mấy giờ rồi còn chưa tới, anh em bọn tao đợi dài cổ rồi đây này."

"Ngày nào cũng đi làm có thấy chán không hả? Ra ngoài quẩy thôi."

"Bị cắm sừng có phải chuyện gì to tát đâu? Gớm, tao đây còn bị vợ cắm cho cả đôi sừng trong hôn thú này."

Cố Tư Minh gào khan cả giọng ở đầu dây bên kia.

Tôi bất lực bật cười: "Đợi tao chút, đến ngay đây."

Đúng lúc này, trợ lý mặt mày hớt hải đẩy cửa văn phòng ra:

"Ôn tổng, dưới lầu xảy ra chuyện rồi."

"Cô Lâm bị một gã đàn ông níu kéo, rất đông người vây xem, bảo vệ đang cố gắng duy trì trật tự, gã đàn ông kia còn không ngừng nhắc đến ngài."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vẻ mặt trợ lý có chút khó coi, tôi đoán chắc chắn chẳng phải lời hay ho gì, chẳng qua là lôi chuyện hôm đó của tôi ra nói lại thôi.

Mấy ngày nay tôi nhận được bao nhiêu ánh mắt kỳ lạ còn chưa đủ chắc?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cười nhạo có, thương hại có, an ủi cũng có…

Người xem trò hề thì hết đợt này đến đợt khác, nhưng trước mặt tôi chẳng phải vẫn phải giả bộ bộ dạng đạo đức giả đó sao.

Khi tôi xuống lầu, đám đông đã tản đi phần nào.

Cảnh Ngôn mặt mày hằm hằm nhìn chằm chằm Lâm Hạ, không ngừng gào rú: "Lâm Hạ, tao đối xử với mày bao nhiêu năm như vậy, mày lại dám sau lưng đ.â.m tao một nhát."

"Có phải mày với nó đã sớm thông đồng với nhau rồi không? Đồ tiện nhân."

"Uổng công tao vẫn luôn cảm thấy có lỗi với mày."

"Tao yêu mày như vậy, sao mày có thể đối xử với tao như thế?"

Người đàn ông vẫn còn chút dáng vẻ cao ngạo mấy tháng trước giờ phút này chẳng khác gì một con ch.ó điên, hai mắt đỏ ngầu, sớm đã chẳng khác gì chó nhà có tang.

Lâm Hạ được mọi người che chắn ở phía sau, thần sắc lạnh lùng, nhưng vẫn không giấu được vẻ thất vọng.

Đối diện với người yêu cũ, cô ấy vẫn cảm thấy đau lòng, dù đã hạ quyết tâm dứt bỏ, nhưng những năm tháng đã từng bỏ ra và trải qua, cũng không thể dễ dàng đoạn tuyệt đến thế.

Cảnh Ngôn nhìn thấy tôi thì càng kích động hơn mấy phần, thậm chí muốn lập tức xông đến trước mặt tôi.

Tôi cười khẩy đi về phía hắn: "Cảnh tổng, sao không ở cục cảnh sát bầu bạn với vị đại tiểu thư nhà họ Bạch của cậu đi?"

"Nghe nói lúc hai người bị bắt đi, trông đặc biệt chật vật."

Tôi giả bộ bộ dạng kinh ngạc, đánh giá Cảnh Ngôn từ trên xuống dưới: "À tôi nói sai rồi, Cảnh tổng là thân phận người bị hại được mời về đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra mới đúng, dù sao Cảnh tổng cũng là người bị người khác hạ thuốc cưỡng h.i.ế.p mà."

Tôi ra hiệu cho bảo vệ thả Cảnh Ngôn ra: "Mấy người đừng thô lỗ như vậy, Cảnh tổng người ta đây vừa mới chịu phải đả kích nặng nề về cả thể xác lẫn tinh thần, tự dưng lòng trắc ẩn lại nổi lên đi gặp một cô dâu sắp cưới, nói là muốn cùng người ta đi nốt đoạn đường cuối cùng, kết quả là bị người ta hạ thuốc cưỡng h.i.ế.p luôn."

"Trong sạch mất hết, còn bị người ta nhìn sạch cả rồi, ảnh chụp còn bị tung lên mạng nữa chứ."

"Thật là nghe thôi đã thấy đau lòng, rơi lệ."

"Mọi người ngàn vạn lần đừng lên mạng tìm kiếm, ngàn vạn lần đừng tìm từ khóa 'nhân vật chính Cảnh Ngôn Bạch Thiên Dư', đừng gây thêm tổn thương lần nữa cho người ta nữa."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com