Tất cả mọi người rời khỏi đại điện, cùng tới khu trống trải ngoài điện.
Chu Võ Đế và Hoàng hậu ngồi, những phi tần khác hoặc ngồi hoặc đứng.
Các đại thần đều đứng một bên đợi xem hai người tỷ thí.
"Theo các ngươi thì ai sẽ thắng?" Có người nhỏ giọng hỏi.
"Còn cần hỏi sao, chắc chắn là Ngũ hoàng tử."
"Hài tử kia thơ từ, thư pháp, kỳ nghệ không tệ, nhưng đó chung quy là văn. Võ thì lại khác, cần phải luyện tập kiên trì bền bỉ. Tính ra thì nếu hắn tập từ lúc mới hiểu chuyện đến giờ thì chỉ mới có khoảng hai ba năm thôi. Hai ba năm ngắn ngủi, sao có thể so với Ngũ hoàng tử." Có người bình tĩnh phân tích.
Cách nói này được đại đa số người tán đồng.
Bia ngắm đã dựng xong, Tiểu Mặc Nhi và Ngũ hoàng tử tới vị trí của mình.
"Ngươi trước, hay ta trước?" Ngũ hoàng tử kiêu căng nói.
"Điện hạ trước đi."
Ngũ hoàng tử cũng không chần chờ, cầm cung trên bàn lên. Khi giương cung, khí thế của hắn cũng thay đổi.
Thái độ của hắn ban đầu bất cần đời, kiệt ngạo khó thuần, nhưng sau khi chạm vào cung, cả người trở nên lãnh lệ, ánh mắt tập trung và sắc bén.
Một tiếng "vút" xé gió, một mũi tên bắn khỏi cung, trúng hồng tâm.
"Tốt."
Người xung quanh lập tức vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Ngũ hoàng tử không hề bị quấy nhiễu, ánh mắt vững vàng, mũi tên lại bắn ra.
Năm mũi tên đều trúng hồng tâm.
Trong điều kiện ánh sáng không tốt, khoảng cách xa, vậy mà hắn vẫn có thể bắn trúng hồng tâm, có thể thấy tài bắn cung của hắn không phải giả.
Chu Võ Đế cũng tươi cười, có phụ thân nào lại không muốn nhi tử thành tài được cơ chứ.
Ngũ hoàng tử thấy thần sắc của phụ hoàng, trong lòng đại hỉ, càng thêm tự tin về trận tỷ thí này.
Giờ đến lượt Tiểu Mặc Nhi.
Cậu đặt cả năm mũi tên lên dây cung.
Mọi người thấy hành động của cậu, một đám lộ vẻ kinh ngạc, sau đó là khinh thường.
"Hắn định lừa thiên hạ à?"
"Hắn nghĩ mình là ai, có thể bắn ra cả năm mũi tên chắc?"
"Trước đó còn cảm thấy hắn không tệ, giờ xem ra vẫn là tiểu hài tử, quá cuồng vọng và tự đại."
Ngay cả Chu thừa tướng thấy hành động của cậu cũng lộ vẻ không tán đồng.
Tiểu Mặc Nhi không hề để ý đến lời nói của người khác, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt cậu chỉ có bia ngắm kia.
Khi mọi người thì thầm, Tiểu Mặc Nhi đột nhiên buông tay, năm mũi tên cùng bắn ra mang theo nghe tiếng xé gió "vùn vụt".
Một lát sau, không thấy thái giám đối diện tới hồi bẩm, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
"Chuyện gì vậy?"
"Bắn trúng hay không thế?"
"Chắc chắn là không trúng, không thì người hầu đã sớm quay lại báo cáo."
Thị vệ cầm bia rối rắm, mấy lần muốn lên tiếng đều bị người ta ngắt ngang.
Mọi người đều khen ngợi Ngũ hoàng tử, Hoa Tử Vân thấy phụ hoàng sắp lên tiếng, kinh ngạc nói, "Cái bia này kỳ lạ quá."
Âm thanh đột ngột vang lên lập tức khiến mọi người chú ý.
Mọi người đều nhìn tấm bia kia, cẩn thận nhìn, có tiểu thái giám thông minh sợ đại thần lớn tuổi không thấy rõ, còn cố ý xách hai ngọn đèn để mọi người nhìn kỹ.
"Cái bia này..."
Chính giữa bia ngắm có một cái lỗ, độ lớn của nó vừa lúc là độ lớn của một mũi tên.
Thống lĩnh Cấm Quân hỏi, "Chuyện này là sao?"
Thị vệ cầm bia cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, vội nói, "Năm mũi tên đều trúng."
"Trúng?"
Có người nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy."
"Sao có thể như vậy!"
Thị vệ bị mọi người nhìn chăm chú, có hơi khẩn trương, yên lặng nuốt nước miếng, "Năm mũi tên trước sau bắn xuyên hồng tâm."
Sau đó, hắn nâng mũi tên trong tay lên cho mọi người nhìn.
"Đó là lý do vì sao trên bia không có mũi tên."
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!"
"Rõ ràng hắn bắn cả năm mũi cùng lúc, sao có thể trước sau trúng hồng tâm?"
"Chẳng lẽ hắn có thể khống chế tốc độ, còn tính toán tốc độ bay của năm mũi tên lúc bắn ra?"
Trong trường hợp tầm nhìn kém mà bắn năm mũi tên cùng lúc, còn giữ chúng cùng trúng hồng tâm đã không dễ. Vậy mà cậu còn bắn ra năm mũi tên cùng trúng hồng tâm, còn khống chế chúng trước sau bắn trúng hồng tâm.
Nói ra rồi, ai cũng không tin là có người làm được đến vậy.
Càng, càng quan trọng hơn là cậu mới chỉ là một đứa trẻ.
Tự cổ chí kim chưa ai làm được vậy hết!
Chu Võ Đế nhìn thị vệ bằng ánh mắt sắc bén, "Ngươi thấy rõ ràng?"
Thị vệ vội quỳ xuống đáp, "Bẩm Thánh thượng, nô tài và các thị vệ khác cùng tận mắt thấy mũi tên trước sau xuyên hồng tâm."
Vây cánh của Ngũ hoàng tử bắt đầu lên tiếng.
"Tài bắn cung như vậy, các vị từng nghe chưa? Ta thấy hẳn là vì trời tối nên các thị vệ không thấy rõ đấy."
"Đúng là có khả năng này."
Chu thừa tướng nhìn thoáng qua Tiểu Mặc Nhi trước sau vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng có phần kinh ngạc.
Không ngờ cậu lại có thể bình tĩnh đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người như vậy, đúng là khiến ông phải tán thưởng.
"Bệ hạ, không bằng để vị này bắn lại một lần?"
Chu Võ Đế cũng muốn tận mắt chứng kiến xem cậu có thật sự làm được như vậy không.
Chu Võ Đế nói, "Tử Mặc, lần này nếu không làm được, ván này tính là hòa. Nếu làm được, trẫm sẽ khen thưởng thêm."
Điều kiện như vậy có thể nói là ưu đãi đặc biệt.
Mọi người đều nhìn Tiểu Mặc Nhi, "Được."
Lần này, bia ngắm đặt trước mắt họ, mà Tiểu Mặc Nhi thì đi xa 50m.
Mọi người nín thở chờ đợi, có người chờ mong, có người không để bụng, có người lại ôm tư thái xem diễn.
Ngũ hoàng tử không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi khẩn trương, khi ý thức được trạng thái mình không đúng thì tự mắng mình một tiếng.
Tiểu tử kia sao mà làm được như vậy chứ, mình cần gì phải lo lắng không đâu.
Hắn tự nhủ với bản thân mình như thế.
Đúng lúc này, cách đó 50m có tiếng hô truyền tới, "Bắt đầu."
Tất cả mọi người trợn to đôi mắt, nhìn bia ngắm chằm chằm không chớp.
Một lát sau, những tiếng "vút" vội vàng hướng tới, từng mũi tên bắn xuyên qua bia ngắm, rơi xuống sau bia.
Tốc độ của chúng rất nhanh, gần như cùng một thời gian xuyên qua bia, khiến người ta cảm tưởng mình như rơi vào ảo giác.
Thị vệ đưa bia ngắm đến trước mặt mọi người, trên tâm bia chỉ xuất hiện một lỗ nhỏ, không còn gì khác.
"Tốt!" Biểu cảm của Chu Võ Đế thay đổi, tán thưởng một tiếng.
Không còn một ai nghi ngờ gì nữa, chỉ còn kinh ngạc cảm thán, nhưng phần lớn còn đang trong trạng thái khiếp sợ không tỉnh táo lại nổi.
Sắc mặt của Ngũ hoàng tử thật sự khó coi, nhìn chằm chằm vào bia ngắm.
Sao cậu có thể làm được đến vậy!
Cậu mới chỉ sáu tuổi mà thôi!
Tương lai của cậu còn rất dài, vậy mà giờ đã đạt được thành tựu như thế, sao có thể không khiếp sợ đây.
Bắc Vũ Đường nhìn người xung quanh một cái, không hề ngạc nhiên khi thấy biểu cảm khiếp sợ của họ.
Tiểu Mặc Nhi có ba mươi năm nội lực, Hàn Băng Chưởng lại có thể rèn luyện tẩy tủy, ngũ quan của cậu đã khác hẳn người thường. Bóng đêm có thể là chướng ngại với người khác, nhưng không phải chướng ngại với Tiểu Mặc Nhi.
Cậu đã sớm luyện ám khí cùng nàng, luyện ám khí còn hà khắc hơn cả bắn cung, làm được như vậy là rất khó với người khác, nhưng lại rất dễ dàng với cậu.
Làm được cũng bình thường thôi, không làm được mới là không bình thường đấy.
Hoa Tử Vân biết Tiểu Mặc Nhi rất lợi hại, nhưng chưa bao giờ biết cậu có thể lợi hại đến vậy!
Tiểu Mặc Nhi lại xuất hiện trước mắt mọi người, Chu Võ Đế nhìn cậu đầy từ ái, "Không tệ, ván này ngươi thắng."
Ngũ hoàng tử đi đến trước mặt Tiểu Mặc Nhi, thấp giọng nói, "Đừng đắc ý, ván tiếp theo ngươi đừng mong thắng."
Tiểu Mặc Nhi nhìn hắn một cái, không nói gì.
Hai người một trước một sau đến đài tỷ thí, cung tiễn đã chuẩn bị xong từ lâu.
Lần này bia ngắm ở trước mặt họ, đám người Chu Võ Đế thì ở cách đó mấy mét, có thể thấy rõ tình trạng của tấm bia.
Mọi người nhìn ánh đèn nơi xa lập lòe, biết là họ đã chuẩn bị xong.
"Ván này ai trước?"
"Vừa rồi là Ngũ điện hạ, ván này ta trước." Tiểu Mặc Nhi nói.
"Được."
Tiểu Mặc Nhi bịt kín mắt, tầm mắt hoàn toàn bị che đi, chỉ có thể dựa vào tai để phân hướng.
Một tiếng chiêng vang lên, hai thị vệ di chuyển bia ngắm trên ròng rọc, lúc nhanh lúc chậm, hoàn toàn không có quy luật.
Người quan khán thấy vậy đều cảm thấy khó mà bắn trúng bia. Mở mắt đã khó, nói gì đến bịt mắt, lại còn cách xa.
Nhưng mọi người lại nhớ cậu có thể bắn cả năm mũi tên cùng lúc trúng hồng tâm, bỗng cảm thấy chờ mong. Họ tò mò không biết tiểu gia hỏa này còn có thể tạo ra kỳ tích không.
Mọi người chờ mong, lại mãi không thấy cậu có động tĩnh.
"Sao còn chưa có động tĩnh gì vậy?"
"Có phải hắn cũng không chắc chắn không?"
"Aizz, xem ra không thấy được kỳ tích rồi."
"Theo ta thấy, trước đó hắn là mèo mù gặp phải chuột chết thôi."
"Không chắc. Có người chuyên tập luyện một loại, luyện tập nhiều thì quen tay thôi."
Tiếng thì thầm xung quanh càng lúc càng nhiều.
Ngũ hoàng tử cong môi cười lạnh, "Nếu ngươi không làm được thì nhận thua luôn đi, chỉ lãng phí thời gian của mọi người thôi."
Tiểu Mặc Nhi không dao động, tay vẫn giữ nguyên một tư thế không động đậy.
Ngũ hoàng tử lại định nói gì đó thì nghe được tiếng "vút", một mũi tên bắn ra, trúng ngay hồng tâm.
Người quan khán còn chưa phản ứng lại, hai thị vệ di chuyển bia cũng chưa phản ứng lại.
Họ còn chưa phản ứng lại, Tiểu Mặc Nhi lại không cho họ thời gian phản ứng, mũi tên trong tay liên tục bay vùn vụt ra.
Ba mũi tên liên tiếp trúng hồng tâm.
Tốc độ của cậu quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta tưởng là cậu bắn ra cùng lúc.
"Vừa rồi có phải hắn lại bắn cùng một lúc không?" Có người lẩm bẩm thành tiếng.
"Có lẽ thế."
Không ít người lặng lẽ nuốt nước miếng, kinh ngạc cảm thán nhìn bia ngắm.
Hai thị vệ di chuyển bia ngắm cũng phản ứng lại, nhìn thấy ba mũi tên đang cắm trên bia, nóng nảy hơn, tốc độ kéo rõ ràng cũng nhanh hơn.
Nhiệm vụ của họ là không thể để cậu bắn trúng hồng tâm, giờ cậu đã bắn trúng ba mũi tên, hai mũi cuối cùng tuyệt đối không thể để cậu bắn trúng.
Nhưng, họ vừa nghĩ thế, hai tiếng "phập" đã vang lên, hai mũi tên còn lại cũng trúng hồng tâm.
Sắc mặt Ngũ hoàng tử vô cùng khó coi.
Cậu làm được!
Chu Võ Đế vỗ tay đầu tiên, các đại thần và phi tần cũng sôi nổi hưởng ứng, tiếng vỗ tay như sấm.
Mẫu thân nói không sai, đối phó với loại người này, mình không cần nói gì cả, biểu hiện càng bình tĩnh thì họ càng tức giận. Mình thì chẳng lãng phí tí nước miếng nào đã khiến họ tức giận phát điên.
Nếu Chu thừa tướng biết vì sao Tiểu Mặc Nhi vẫn luôn bình tĩnh như không thì chắc sẽ tức hộc máu.
Ngũ hoàng tử bịt miếng vải đen, biểu cảm hơi sững lại, miếng vải này xuyên thấu! Tuy tầm nhìn sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng vẫn thấy rõ bóng dáng. Hắn tháo miếng vải xuống, nhìn tiểu thái giám ở bên.
Tiểu thái giám kia mỉm cười nhẹ với hắn.
Ngũ hoàng tử lập tức hiểu ra, không khỏi nhìn qua Tiểu Mặc Nhi bên cạnh, cong môi cười lạnh.
Muốn đấu với hắn, còn non lắm! (Ăn gian mà nói như đúng rồi:>)
Tiếng chiêng vang lên, đến lượt Ngũ hoàng tử, mọi người đều chờ mong, nhìn chằm chằm tấm bia di động không chớp mắt.
Bắc Vũ Đường nhìn bia ngắm kia, nở nụ cười lạnh đầy trào phúng.
Phong Ly Ngân nhỏ giọng hỏi, "Cần ta ra tay không?"
Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Không cần. Con người có hy vọng rồi lại tuyệt vọng sẽ càng đau khổ hơn."
Bắc Vũ Đường liếc một cái đã nhận ra tấm bia di động khác biệt, khi Tiểu Mặc Nhi bắn, tốc độ rất xảo quyệt, lúc nhanh lúc chậm, mà bia ngắm lúc này lại di chuyển rất đều.
Khó khăn hai bên đối mặt không cùng một cấp bậc.
Bọn họ nhìn ra, những người khác sao lại không nhìn ra, nhưng họ lại không nói gì.