May Mắn Được Gặp Người

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Đại tỷ vì không muốn gả cho công tử ăn chơi trong thành, liền bỏ trốn cùng một thư sinh nghèo.

Cha mẹ không lo nổi sính lễ, ánh mắt liền dừng lại nơi ta – kẻ đang l.i.ế.m sạch đĩa trước mặt.

 

“Thứ này nhà ta thật chẳng nuôi nổi, nhân dịp này mau gả đi cho xong.”

 

Đêm tân hôn, công tử ăn chơi đối diện ta – một tay cầm nguyên cái giò heo lớn – liền tức đến bật cười:

“Lão tử quả thật rảnh rỗi quá, lại đi làm việc thiện giúp kẻ nghèo.”

 

Một năm sau, đại tỷ đã nếm đủ cay đắng, muốn nối lại duyên xưa với công tử.

Công tử xoa đầu ta, nụ cười phong lưu mà ngang ngược:

“Đoá hồng gia ta dốc lòng nuôi dưỡng, dẫu công chúa đến cũng chẳng đổi.”

 

01

 

Đêm đầu tiên trong ngày đại hỷ của đại tỷ, nàng lại bỏ trốn cùng thư sinh nghèo trong thôn.

 

Bỏ thì bỏ, nàng còn cuỗm luôn bạc sính lễ mà nhà họ Cố mang tới.

 

“Cha mẹ thứ tội, Ninh lang vào kinh ứng thí thiếu bạc, chờ sang năm chàng đỗ cao, nhất định sẽ trả gấp đôi!”

 

Cha ta không biết chữ, mơ hồ đem thư đưa cho mẹ.

 

Mẹ bình thản đọc xong, liền ngồi phịch xuống đất, khóc trời kêu đất:

 

“Cái tên thư sinh c.h.ế.t tiệt ấy, hắn lừa Châu Châu lấy sạch bạc sính lễ!

Thật chẳng chừa cho nhà ta một con đường sống, ta… ta không sống nổi nữa! Hu hu hu…”

 

Thân hình vạm vỡ của cha cũng lảo đảo theo, phải vịn bàn mới gắng đứng vững.

 

Hướng đứng của ông vừa khéo đối diện ta – kẻ đang l.i.ế.m sạch đĩa trong góc cho bóng loáng – lửa giận liền bùng lên ngùn ngụt.

 

“Mẹ nó! Mau nhìn xem, Đại Lực lại ăn sạch cơm rồi!”

 

“Với cái bụng ăn của nó, lão tử có làm trăm năm cũng không trả nổi sính lễ!”

 

“Dù sao cái tên công tử ăn chơi kia suốt ngày lui tới thanh lâu, nữ nhân đối với hắn chỉ là vật trưng, cưới ai chẳng vậy. Mau gả Đại Lực cho hắn đi! Chúng ta cũng chẳng lỗ khi sinh ra nó!”

 

02

 

Mẹ thấy cũng có lý, sáng hôm sau liền đưa ta lên kiệu hoa.

 

Trước khi đi, bà còn nắm tay ta, rơi một giọt lệ:

“Đại Lực à, đời người vốn là duyên phận. Con xấu xí, ăn lại nhiều, mẹ vẫn tưởng con sẽ ế chỏng chơ, trời thương xót, lại ban cho con phúc phận lớn thế này…”

 

Vừa nói, bà vừa nhét vào n.g.ự.c ta một chiếc bánh bao cứng như đá.

 

Mẹ đối với ta thật tốt.

 

Ta cắn một miếng bánh bao, trong lòng chua xót:

“Mẹ, con… con có thể không đi không? Con không nỡ xa mẹ với cha…”

 

Tay mẹ khựng lại, nước mắt ào ào rơi xuống:

“Đại Lực, lẽ nào con mong cha mẹ c.h.ế.t sao?”

 

Ta vội lắc đầu, hấp tấp đáp:

“Sao có thể chứ mẹ, con mong cả nhà ta sum vầy, sao lại nghĩ thế được?”

 

Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, khóc càng lúc càng dữ:

“Đại Lực à, nhà họ Cố là hạng người thế nào chứ? Là thương nhân ăn trắng nuốt đen, trong nhà đám thủ hạ đông vô kể.

 

Thương nhân trọng lợi, không bao giờ chịu lỗ. Họ đã bỏ bạc ra, nếu nhà ta không gả người, họ chịu buông tha ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Con tưởng mẹ là vì mình sao? Tỷ tỷ con bỏ trốn, cha mẹ giờ chỉ còn mỗi mình con. Cha mẹ c.h.ế.t thì thôi, nhưng nếu con bị họ đánh chết, đó chẳng phải là lấy mạng của cha mẹ sao… hu hu hu…”

 

Ta mạnh tay lau khóe mắt.

Mẹ ta vốn là người cứng cỏi, từ nhỏ tới giờ ta chỉ thấy bà đánh người ta khóc, chưa từng thấy bà khóc.

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y bà:

“Mẹ, đừng nói nữa… con khó chịu lắm…”

 

Mẹ lau khô nước mắt, vỗ vai ta, chợt đổi giọng:

“Nói đi cũng phải nói lại, Đại Lực à, việc này cũng không phải là không có lợi cho con.

 

Công tử nhà họ Cố, người thì không ra gì, nhưng nhà họ giàu có lắm.

Con tới đó, chẳng phải muốn ăn gì thì ăn đó sao…”

 

Nghe tới đây, ta lập tức buông rèm kiệu xuống, giọng dứt khoát:

“Vậy còn chờ gì nữa, mẹ, trời đã không còn sớm, đừng làm lỡ giờ lành…”

 

03

 

Ta ngồi trong kiệu, lắc lư suốt hai canh giờ mới vào tới cổng lớn nhà họ Cố.

 

Nhà họ Cố rất rộng, là một trong những đại hộ bậc nhất thành.

 

Công tử họ Cố lấy vợ, dĩ nhiên cũng là chuyện trọng đại bậc nhất.

 

Nếu chẳng phải danh tiếng của Cố công tử quá tệ, e rằng danh phận chính thất này đời nào rơi xuống nhà ta.

 

Rượu bên ngoài đã cạn hết tuần này sang tuần khác, trời tối mịt mà vẫn chưa có động tĩnh.

 

Đám nha hoàn nhà họ Cố cũng không tệ, sợ ta đói, lén mang vào mấy đĩa thức ăn. Ta vừa ngửi thấy mùi thịt liền lập tức hất khăn đỏ.

 

Dưới ánh trăng lay động, Cố Thời An bước vào, vừa hay thấy ta đang vật lộn với hai cái giò heo lớn.

 

Hắn không giận, chỉ nghiêng người tựa vào ghế mềm viền vàng, khẽ kéo vạt áo, lộ ra xương quai xanh trắng ngần, hơi thấm mùi rượu, khóe môi cong lên vẻ phong lưu ngông cuồng:

 

“Lão tử quả thật tiền nhiều đốt không hết, hôm nay coi như làm việc thiện giúp kẻ nghèo.”

 

“Ngươi là quỷ đói đầu thai sao? Ăn xong bữa này là định cuốn gói về à?”

 

Ta vừa gặm giò heo vừa sững người.

 

Một là vì chưa từng gặp nam nhân nào đẹp đến vậy, hai là vì cũng chưa nghe câu nào khó nghe đến thế.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Miệng chưa kịp nghĩ, liền buột ra:

“Sao ngươi lại đẹp thế? Rõ ràng tỷ ta nói ngươi bị hoa liễu sẽ nát mặt mà…”

 

Cố Thời An kéo cổ áo thấp xuống hơn, tức cười:

“Chẳng phải ngươi là trưởng nữ nhà họ Hồ sao? Lấy đâu ra tỷ tỷ?”

 

Ta hoảng quá, đến giò heo cũng rơi xuống đất:

“Không có tỷ, không có tỷ! Ta chính là tỷ… ta kích động quá nên nói nhầm…”

 

Trong phòng lặng đi một thoáng, lát sau Cố Thời An bỗng bật cười:

“Thật sự coi lão tử là kẻ ngốc chắc?”

 

“Bức họa bà mối đưa tới, tuy chẳng sánh được với hoa khôi trong lầu, nhưng cũng là một mỹ nhân.

 

Ngươi soi gương đi, xấu đến mức lão tử muốn tự đóng cửa sống ẩn! Còn dám nói ngươi là tỷ ngươi ư?”