May Mắn Không Gả Cho Anh

Chương 4



Chương 6



"Không cho phép bạn bắt nạt cô giáo Giang như vậy!" Trần Linh Lệ đứng bật dậy quát vào mặt Tông Tiểu Mai.



"Hôm nay rõ ràng là bạn sai, mau xin lỗi cô Giang đi." Tống Tiểu Mai nheo mắt, ánh nhìn đầy hằn học quét qua Trần Linh Lệ.



"Con ranh này còn dám dạy dỗ tao, mày chán sống rồi hả?"



Nó lao tới, vung tay tát Trần Linh Lệ hai cái bồm bộp, khiến cô bé sững sờ, nước mắt trào ra.



"Tống Tiểu Mai, sao em lại thô lỗ như vậy, không được đánh người!" Giang Nhược Dao lập tức tiến lên bảo vệ Trần Linh Lệ, vô tình đẩy mạnh khiến Tông Tiểu Mai lùi lại và đụng lưng vào góc bàn, đau đớn nhăn mặt.



"A! Bọn trí thức bắt nạt người kìa, mọi người mau lại giúp em với!" Tống Tiểu Mai kêu to, nhưng xung quanh không ai giúp, chỉ đứng xem.



Nó đảo mắt, tiếp tục kêu lên: "Bà giáo kia chỉ vì học nhiều hơn người ta vài năm mà coi thường tôi, còn mắng mẹ tôi không biết dạy con!"



"Mẹ tôi là một nông dân chân chính, giờ đang làm học việc ở tiệm may, chăm chỉ làm việc nuôi tôi ăn học. Cô ta khinh thường mẹ tôi, chẳng khác nào khinh tất cả cha mẹ các bạn, các bạn còn định đứng nhìn sao?!"



Lời này khiến sắc mặt đám học sinh xung quanh thay đổi.

"Trong cặp tôi có kẹo sữa Đại Bạch Thố và bánh trứng tôi mua ở chợ, ai giúp tôi thì tôi chia hết!"



Đám học sinh vừa bị kích động lại vừa được hứa chia quà, lập tức lao vào đánh Giang Nhược Dao. Cô ôm chặt lấy Trần Linh Lệ trong lòng, cảm nhận vô số nắm đ.ấ.m nhỏ giáng lên người mình.



Nhưng cơn đau thể xác không thể nào sánh được với sự tuyệt vọng trong lòng. Đó là cảm giác dù mình có chân thành và cố gắng đến đâu cũng không bao giờ được công nhận.



"Đủ rồi! Dừng tay hết cho tôi!" Một giọng nam trầm ấm vang lên, khiến cả đám học sinh sợ hãi tản ra.



Thì ra là Thẩm Vạn Tinh vì lo lắng cho sức khỏe Giang Nhược Dao nên sau khi hết ca đã đến trường thăm, không ngờ lại chứng kiến cảnh này. Cũng may anh đến kịp thời, ngăn sự việc trở nên tồi tệ hơn. Hiệu trưởng Trần cũng vội vã tới nơi.



Ông nghiêm mặt gọi tất cả vào phòng làm việc và cho mời phụ huynh của Tống Tiểu Mai.



Chẳng bao lâu, Phạm Ngọc Dung và Tống Văn Cảnh vội vã tới nơi.



Hiệu trưởng yêu cầu Giang Nhược Dao kể lại sự việc trong lớp.



Cô nghiêm nghị nhìn Tống Tiểu Mai, chậm rãi nói: "Em ấy vô lễ, chửi giáo viên, đánh bạn học."



Phạm Ngọc Dung tái mặt, lo lắng nhìn Tống Văn Cảnh bên cạnh: "Tiểu Mai nhà tôi ngoan ngoãn lắm, sao lại có chuyện như vậy, liệu có hiểu lầm gì không?"



Tống Tiểu Mai núp sau lưng mẹ, chỉ vào Giang Nhược Dao và Thẩm Vạn Tinh, nói: "Cô ta bịa đặt! Sáng nay em đến trường sớm, thấy hai người họ tay trong tay tình tứ vào cổng. Thế là em vạch trần chuyện xấu của họ trước lớp, cô ta giận dữ định phạt em, em mới phản kháng lại!"



Phạm Ngọc Dung sắc mặt dịu đi, xoa đầu con: "Nếu Tiểu Mai sai thật thì tôi sẽ phạt, nhưng nếu bị oan thì tôi nhất định không để yên!"



Tống Văn Cảnh sửng sốt, anh nhận ra người đàn ông đi cùng Giang Nhược Dao chính là Thẩm Vạn Tinh, bác sĩ từng bị đưa đi cải tạo cùng cô ở huyện Nam Hương.



Thì ra... họ đã ở bên nhau từ khi nào? Vậy mà anh vẫn chờ cô quay đầu.



Giang Nhược Dao choáng váng, Tống Tiểu Mai đúng là giỏi bịa đặt. Lần trước vụ Hạ Đông suýt c/h/ết đuối cũng bị đổ lên đầu cô, lần này lại dựng chuyện quan hệ bậy bạ. Không chỉ mình cô bị bôi nhọ, cả Thẩm Vạn Tinh cũng bị kéo vào. Cô tức đến mức cảm thấy vị m.á.u trào lên cổ họng.



Giọng Thẩm Vạn Tinh lạnh lùng vang lên:

"Em gái nhỏ, em còn nhỏ tuổi mà đã quen vu khống người khác như vậy, không sợ người giám hộ phải chịu trách nhiệm sao?"



"Sáng nay đúng là tôi đưa cô Giang đến trường, nhưng không hề có chuyện thân mật như em nói. Hôm qua cô ấy ngất trong tuyết, tôi đưa vào trạm y tế cấp cứu mới giữ được mạng.

Hôm nay dù chưa hồi phục nhưng cô ấy vẫn nhất quyết đến lớp, tôi chỉ đơn giản đưa cô ấy tới.”



“Tôi là bác sĩ điều trị chính, trách nhiệm của tôi là đảm bảo sức khỏe cho bệnh nhân, như thế có sai không? Muốn kiểm chứng lời tôi nói? Cứ đến trạm y tế xem hồ sơ nhập viện của cô Giang là rõ."

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓



Không khí im lặng bao trùm.



Cuối cùng, Phạm Ngọc Dung nghiến răng ép Tông Tiểu Mai cúi đầu xin lỗi hai người.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Thật xin lỗi! Tiểu Mai là đứa có chính nghĩa, lần này thật sự hiểu lầm, mong hai người tha thứ."



Hiệu trưởng Trần làm trung gian hòa giải: "Hiểu lầm giải quyết xong là được rồi. Tiểu Mai cần tự kiểm điểm và nộp bản kiểm thảo cho cô Giang."



Phạm Ngọc Dung liên tục gật đầu, còn Tống Tiểu Mai mặt xám như tro, không nói tiếng nào.



Mọi người coi như mọi chuyện đã kết thúc, nhưng trong lòng Giang Nhược Dao, vết thương này không bao giờ lành.

Chương 7



Giang Nhược Dao trở về lớp, tranh thủ sắp xếp cho Trần Linh Lệ về nhà sớm. Điều cô lo lắng nhất chính là cô bé lớp trưởng này vì đứng về phía mình mà Trần Linh Lệ đã đắc tội với Tống Tiểu Mai. Sau khi cô rời Nam Hương, ai biết Tống Tiểu Mai còn sẽ bắt nạt Linh Lệ thế nào.



Giang Nhược Dao lấy ra số tiền tiết kiệm của mình, đưa cho bà ngoại của Linh Lệ.

"Bà ơi, xin hãy cho Linh Lệ chuyển đến trường nội trú ở thành phố Nam đi ạ. Toàn bộ chi phí học tập của em ấy, cháu xin gánh hết!"



"Ở thành phố Nam có điều kiện giáo dục tốt hơn, rất phù hợp với một đứa trẻ thông minh, xuất sắc như Linh Lệ. Giờ đất nước đã khôi phục kỳ thi đại học, cháu tin rằng tương lai Linh Lệ nhất định sẽ bay cao."



Cha mẹ của Linh Lệ đang làm việc ở thành phố Nam, nếu cô bé chuyển đến học ở đó, cũng sẽ tiện cho cha mẹ chăm sóc hơn, Trần Linh Lệ vui mừng khôn xiết.



Bà ngoại cô bé tuy đắn đo một hồi, nhưng cuối cùng cũng không nỡ cự tuyệt tấm lòng của Giang Nhược Dao, đành nhận tiền và đồng ý.



"Cháu mau cảm ơn cô giáo Giang đi." Bà ngoại dịu dàng nhắc.



Trần Linh Lệ nước mắt lưng tròng, quỳ xuống dập đầu ba cái thật mạnh trước Giang Nhược Dao: "Ơn nghĩa của cô giáo Giang, suốt đời em không dám quên…"



Giang Nhược Dao vội vàng đỡ Linh Lệ dậy. Cô sắp rời khỏi nơi đầy tổn thương này, còn Linh Lệ cũng sẽ bước vào một tương lai tươi sáng.



Giang Nhược Dao không khỏi mỉm cười mãn nguyện.



Rời khỏi trường học, Tống Văn Cảnh lòng đầy rối bời. Anh ta không ngờ hôm qua Giang Nhược Dao bệnh nặng đến mức ngất xỉu giữa trời tuyết. Khoảnh khắc sinh tử ấy, người ở bên cạnh cô lại không phải là mình. Cô sẽ hận anh ta đến nhường nào chứ?



Còn Thẩm Vạn Tinh, ánh mắt anh ta nhìn Giang Nhược Dao, đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của một bác sĩ với bệnh nhân. Dù ngoài miệng nói "chịu trách nhiệm vì sức khỏe", nhưng làm gì có bác sĩ nào hết lần này đến lần khác tự chạy đến lớp học thăm bệnh nhân?

Tống Văn Cảnh đầu óc rối loạn, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp chặt, đau đớn đến nghẹt thở.



Vô thức bước đi, anh ta đến trước căn nhà nhỏ giờ chỉ còn là đống tàn tro của Giang Nhược Dao. Qua ô cửa sổ vỡ, anh ta thấy Giang Nhược Dao đang cẩn thận lấy ra hai tập tài liệu từ sách vở, kiểm tra kỹ lưỡng, rồi mỉm cười cất chúng vào một chiếc túi vải đỏ bên cạnh.



Mí mắt trái của Tống Văn Cảnh giật mạnh, linh cảm có chuyện chẳng lành. Anh ta quyết định hạ mình, chủ động làm hòa với Giang Nhược Dao.



"Nhược Dao, đừng giận nữa. Em theo anh về nhà đi."



Tống Văn Cảnh bước vào căn nhà nhỏ, nắm lấy túi vải đỏ nói với Giang Nhược Dao.



Giang Nhược Dao hoảng hốt, bị sự xuất hiện đột ngột của Tống Văn Cảnh làm cho sợ hãi. Cô cố gắng giành lại chiếc túi, lo sợ anh ta sẽ phát hiện ra thứ bên trong.



Tống Văn Cảnh giơ cao chiếc túi, trêu chọc: "Trong này là gì vậy? Là đơn xin kết hôn mới em viết sao? Đơn của anh cũng đã viết xong rồi. Gần đây bận quá nên chưa nộp. Hay là chúng ta cùng nhau mang lên đơn vị báo cáo?"



Nhưng…

"Tống Văn Cảnh, chúng ta đã chia tay rồi, làm ơn đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa." Giang Nhược Dao lạnh lùng nói.



"Cái gì?! Khi nào chúng ta chia tay? Sao anh không biết?" Tống Văn Cảnh gào lên bằng giọng cao vút.



"Lúc anh bảo tôi cút đi," Giang Nhược Dao dứt khoát trả lời.



Tống Văn Cảnh tim thắt lại, vừa định mở miệng giải thích thì đã bị người khác cắt ngang.

"Văn Cảnh, làm sao bây giờ! Tiểu Mai mất tích rồi, không biết có phải bị ai đó trả thù ác ý hay không."



Phạm Ngọc Dung bám lấy cửa sổ la lớn vào trong phòng, ánh mắt đầy ác ý nhìn chằm chằm vào Giang Nhược Dao.



Tống Văn Cảnh vội trả lại bọc vải đỏ cho Giang Nhược Dao, nói: "Nhược Dao, đợi anh quay lại sẽ giải thích với em, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng."



Anh ta vội vã chạy ra khỏi phòng, cau mày nói với Phạm Ngọc Dung: "Em đi về phía đông, anh đi phía tây, chia ra tìm!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com