“Tiêu Ly Cẩn, chúng hoà ly .”
Câu thốt , bốn phía đều im phăng phắc, như cả gió cũng ngừng thổi.
Ánh nắng chiếu lên in thành bóng sáng lốm đốm.
Rất lâu, mới thấy khẽ “ừ” một tiếng.
10
đợi suốt hơn một tháng, tờ giấy hoà ly vẫn thấy .
Tiêu Ly Cẩn vẫn ngày đêm ngủ thư quán, còn cũng ngày đêm thêu thùa ngừng.
Phải tiết kiệm thật nhiều tiền.
Thì mới mua căn nhà, mới cầm giấy hoà ly đăng ký lập hộ riêng.
Hôm đó Tiêu Ly Cẩn xách lồng bồ câu về, đang xoa đôi tay sưng tấy vì mỏi.
Ánh mắt trầm mặc của rơi đôi tay .
Ngón tay sưng vù, khớp tay biến dạng.
Sau một hồi yên lặng dài, hỏi:
“Nàng thích thêu thùa thật ?”
Ta khựng .
Nào chuyện thích do quyết?
Chung Thận Hành từng , bắt thêu là để mài giũa tâm tính.
Từ phác thảo đến phối màu, đến từng mũi chỉ kim thêu, đều chuẩn xác lệch, phân tâm chút nào, hợp với nhất.
Tiêu Ly Cẩn như thở dài một tiếng:
“Tay nghề thêu của nàng là tổ tiên ban cơm cho, nhưng bút mực mới là ông trời thưởng cơm.”
Hắn đưa một túi bạc nặng trĩu, bên trong bạc vụn.
Hắn nhiều lời linh tinh, cứ như một vị phu quân hiền lành đang dặn dò vợ sắp xa nhà.
“Lưu Vân, nàng cứ việc thích.”
Hắn : “Những việc khác, .”
Lần đầu tiên, gọi tên thật của .
Giọng nhẹ, nhẹ, như một chiếc lông vũ rơi xuống n.g.ự.c .
“Nàng là một cô nương , trời cao cho nàng cánh đồng, để nàng bỏ phí, mà là để nàng trở thành chim ưng tung cánh bay cao.”
Có cơn gió lùa qua cửa sổ, thổi vải thêu bay lên, cũng như lòng dậy sóng.
Ta bao giờ với tên thật của , nhưng là ai, thích gì, giỏi gì.
Thân thể run lên một chút, suýt vững.
Những năm ở Chung gia…
Ban đầu, Chung Thận Hành cho nữ học; đó cho luyện chữ vẽ tranh, đến dùng que chấm nước đất cũng quát mắng; còn cấm bước thư phòng.
O mai Dao Muoi
Khẩu khí luôn lạnh lẽo đến rợn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi tưởng là thứ gì.”
“Ai cho ngươi vô phép thế.”
“ là đồ gì”…
Ta bao giờ nghĩ tới, từng là công tử danh chấn kinh thành, thể dịu dàng kiên định mà với rằng:
Ta là một cô nương .
Trời cao ban cho cánh đồng, để hoang phí, mà là để trở thành chim ưng bay cao.
11
Tất cả là do gió hôm nay quá to.
Viết chữ thuận.
Ta ngại mở miệng nhắc đến chuyện hoà ly.
Thôi để khi khác , chờ khi nào gió lặng, nắng cũng dịu, mới thể giấy hoà ly thật đàng hoàng.
Tiêu Ly Cẩn hình như cũng quên chuyện .
Hắn bận mua bút mực giấy nghiên, bận mua màu vẽ, bận mượn sách, đồng tiền tiêu như nước chảy ào ào.
Chép sách một ngày chỉ trăm văn, hiểu lấy nhiều tiền đến .
Cho đến khi trong túi hành lý của , phát hiện một chồng dày đặc các tập tranh cấm lửa.
“Vẽ thứ kiếm tiền nhanh hơn chút.”
Hắn đỏ bừng tai, lưng .
“Ta sợ nàng chê , nên chỉ dám trốn trong thư quán.”
Thì sợ chịu ấm ức, sợ theo sống khổ, sợ một ngày nào đó sẽ hối hận.
Ta từng gặp nhiều công tử thế gia nho nhã, họ chia hai loại.
Một loại như Chung Thận Hành, vẻ ngoài phong nhã, bên trong chất chứa bao điều thể cho ai .
Một loại như Tiêu Ly Cẩn, dẫu sa bùn đất, vẫn giữ vẻ sáng rỡ, vui vì vật, buồn vì .
Ta trèo núi hái quả dại, ngã lấm lem bùn đất trở về.
Hắn mắng mất mặt, mà chỉ nhóm lửa đun nước, lấy khăn nhẹ nhàng vắt khô tóc cho .
Ta con ngỗng cắn, hoảng loạn bỏ chạy mấy dặm.
Hắn cũng chê chẳng thể thống gì, mà dạy cách đánh rắn đánh bảy tấc, tay nhanh gọn chính xác, nắm thẳng cổ con ngỗng.
Khi vẽ tranh gặp chỗ khó, tự giận .
Hắn càng mỉa mai ngu dốt, mà ôm con mèo nhỏ trêu chọc cho vui, từ tốn chỉ dẫn tìm đường thoát.
Hắn nhờ mang thư pháp của đến treo bán ở Vạn Bảo Trai Nam Quận.
Danh hiệu “Tùy An Cư Sĩ” của dần dần nổi tiếng, mỗi tác phẩm treo bán, đều tranh mua hết veo.
Trước đây, mơ cũng chẳng dám mơ tới điều đó.
Giống như khoảnh khắc .
Tiêu Ly Cẩn cầm tay , thêm vài nét lên giấy.