Mây Trôi Về Chân Trời

Chương 8



Trên đèn đều in thư pháp của .

 

Nét điểm như đá rơi, nét vẽ như mây hè, nét móc cong như vàng uốn, nét gác ngang như nỏ giương, lòng mang sông núi, bút mực hóa giang sơn.

 

Đây chính là món quà bất ngờ mà Tiêu Ly Cẩn dành cho .

 

Chàng thỏa thuận với Vạn Bảo Trai, tổ chức đấu giá thư họa của đêm Trung thu.

 

Một thời, muôn ngẩng đầu, tiếng đấu giá vang trời, thật hùng vĩ.

 

Một giọng quen thuộc khiến run lên.

 

“Toàn bộ thư họa , mua hết.”

 

Ta hoảng hốt sang.

 

Dưới ánh đèn rực rỡ, giữa biển , áo đen thêu đỏ, dáng rồng mày phượng, dung mạo tuấn tú thanh cao nhưng xa cách lạnh lùng.

 

Chính là Chung Thận Hành, gặp hai năm.

 

14

 

Ta quá kinh hoảng.

 

Bởi theo như ước hẹn, chẳng bao lâu nữa sẽ gặp Tiêu Ly Cẩn. 

 

Mỗi bước như một trái tim nhảy loạn lên trong lồng n.g.ự.c.

 

Chốn nhân gian rực rỡ, đêm khuya mà chợ đêm sáng như ban ngày, tiếng rao của các hàng quán đan xen ngớt.

 

Xiên thịt nướng xèo xèo vỉ sắt, cháo nghêu nồng đậm hương vị biển cả, bánh tiêu nhân gan heo chiên phồng thơm giòn mặn ngận.

 

Những sợi đường mạch nha bàn tay khéo léo nhào nặn thành chim thú bay nhảy, món thạch thủy tinh trong suốt mát lạnh.

 

Ta mua một đống nào là xiên nướng, bánh canh, da heo và nước sương sáo vải, đầy ắp trong tay. 

 

Nghĩ đến Tiêu Ly Cẩn gió bụi đường xa, nếu ăn một miếng, sẽ thấy lòng dịu .

 

Tới quán trọ mới sực nhớ quên mua rượu, vội sai Đại Phúc mua rượu nho xanh và rượu thù du.

 

Ta ôm lấy đồ ăn, tay xách váy, nhẹ nhàng như con bướm bay lên lầu hai về phòng khách.

 

Cửa khóa.

 

Trong bóng tối, Tiêu Ly Cẩn đang đó đợi .

 

Ngũ phủ lục tạng như đổ đầy mật, từng bọt từng bọt trào ngoài. 

 

Ta cởi khăn trùm đầu, giọng ngọt như tẩm đường:

 

“Phu quân.”

 

“Xì” một tiếng, đèn dầu sáng lên.

 

Thức ăn rơi khỏi tay .

 

Ngồi ngay ngắn ghế, là... Chung Thận Hành.

O Mai Dao Muoi

Một ngọn đèn nhỏ bằng hạt đậu, chiếu nửa sáng nửa tối lên gương mặt . 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không vẻ giận dữ, nét mặt thản nhiên như thường lệ, nhưng tay vịn ghế nứt rạn.

 

Ngay nãy thôi, còn độc ác tính toán sẽ nhốt mãi mãi trong hậu viện để khỏi bận lòng thêm.

 

Ai mà ngờ, một nhỏ bé yếu ớt như , dám nắm lấy tử huyệt của , thậm chí cả gan nhảy sông giả chết, bỏ trốn đến nơi xa.

 

Nếu tình cờ trông thấy một bức thư pháp treo cổng phủ ở Thượng Kinh, nét bút , từ nhấc bút, ngừng bút đến thu bút, dù đốt thành tro, cũng nhận là của .

 

Ta sống những ngày tháng thế nào ?

 

Biết bao đêm ngủ, mê man suy nghĩ chỉ về .

 

Biết vắt cạn tâm huyết, hỏi hết thể hỏi, lật tung từng tấc đất mà thể đến, truy lùng mấy nghìn dặm, mới thể mặt hôm nay?

 

Khi trông thấy bóng dáng , tiếng thì thầm với hầu, hồn phách như lìa khỏi xác, dám tin là thật.

 

Vậy mà còn vờ ngây ngô, nhận .

 

Khoảnh khắc đó, huyết mạch sôi trào, cả như thiêu đốt, chỉ chiếm lấy ngay lập tức, khiến mồ hôi đẫm mặt, thở , để gặm nát đến từng mảnh.

 

Giờ đây, cuối cùng cũng rõ khuôn mặt mà ngày đêm tưởng nhớ, khi mất , khiến run rẩy vì xúc động.

 

Ta ngọt ngào gọi “phu quân”, còn mang cả đồ ăn ngon cho , khiến quên sạch ý định trừng phạt giam cầm ban nãy.

 

Hắn mỉm , đưa tay với .

 

“Lưu Vân, theo về . Ngoan nào, chỉ cần nàng về, sẽ truy cứu gì nữa, coi như từng chuyện gì xảy . Nghe lời, đến bên , đừng để thứ hai.”

 

Hắn vẫn đang thử , xem chịu khuất phục .

 

Ta lùi vài bước, lạnh ngắt.

 

Khóe mắt liếc nhanh cửa sổ, Đại Phúc, mau về , nhanh chút!

 

“Về để gì? Để chịu cảnh bà mẫu hành hạ, chịu đựng sự chà đạp của ngươi? Để giữ như chó mèo, sống danh phận ?”

 

Thấy nghẹn ngào run rẩy, Chung Thận Hành .

 

“Ta từng thành . Vị trí chủ mẫu là của nàng, trong lòng cũng chỉ một nàng. Lưu Vân, nàng tình cảm với , đúng ? Nàng loạn như , chắc chắn là vì trong tim, đúng ?”

 

Ta siết chặt tay, thở bắt đầu gấp gáp.

 

“Ta thành . Phu quân với , dạy thư họa, yêu thương mèo của , từng mắng , cũng từng khinh thường .”

 

Chung Thận Hành nắm chặt nắm tay, mặt đổi sắc.

 

“Nàng cho là ngu ? Những chuyện vặt đó đáng gì? Nàng thích mèo, thể nuôi trăm con cho nàng. Nàng nhà vàng, sẽ xây.”

 

“Giờ Chung gia về phía Tứ hoàng tử, chờ ngài đăng cơ, nàng gì mà thể cho?”

 

Ta lặng im, chỉ , mắt phủ một tầng sương mờ.

 

“Khi còn nhỏ, ngươi chăm sóc lúc ốm, chắn gậy cho , rằng là của ngươi, bắt nạt cũng chỉ ngươi bắt nạt. Khi thực lòng thích ngươi. ngờ, thực sự bắt nạt , chính là ngươi.”

 

“Ngươi cố tình xuống nước giữa mùa đông để bắt cá, Chung phu nhân tưởng xúi giục ngươi, cả phủ đều rõ, mà chẳng ai bênh . Ngươi , roi đó đánh đau đến mức tưởng sống nổi qua mùa đông .”

 

“Bị oan mà dám , đánh cũng dám rơi lệ, vì Chung phu nhân bảo nước mắt sẽ tiêu tan phúc khí Chung gia.”

 

“Chung gia giàu sang phú quý, nhà vàng lầu ngọc, gấm vóc châu báu, nhưng tiếc là thích. Ta sẽ về. Mười năm ở Chung phủ, chịu đủ cay đắng trong đời. Mà , là thích ăn ngọt.”