Có lẽ cô ta là người do kẻ thù của hắn ta cử đến, dùng vẻ ngoài vô hại để làm mê hoặc mình, khiến tình trạng thương tích của mình trở nên nghiêm trọng hơn.
Hắn ta không ngờ chính mình thông minh suốt đời lại bị hủy hoại trong tay người phụ nữ này.
Hắn ta tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, lửa giận thiêu đốt hết lý trí, vùng vẫy muốn lao tới Giang Nhã Ca, nhưng do cơn sốt, cả người mệt mỏi, động tác này lại làm vết thương đau đớn hơn, biểu cảm của hắn ta càng trở nên méo mó.
Giang Nhã Ca bị khuôn mặt dữ tợn của hắn ta dọa sợ, không chịu nổi mà lùi lại vài bước, sau đó chạy khỏi phòng bệnh.
Phương Quân Dung tốt bụng bấm chuông gọi bác sĩ đến, sau đó mới rời khỏi phòng.
Màn kịch tối nay quả thực hấp dẫn, kiếp trước Vương Tiếu coi Giang Nhã Ca như nữ thần, kiếp này chắc chắn là kẻ thù.
Với tính cách trả thù của Vương Tiếu, Giang Nhã Ca gây thù với một kẻ như vậy, chưa biết sẽ phải đối mặt với bao nhiêu rắc rối.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô và Tâm Quân bị hại như thế nào trong kiếp trước, Phương Quân Dung chỉ mong họ càng đấu đá càng kịch liệt.
Theo cô, Vương Tiếu phải chịu một nửa trách nhiệm cho chính mình. Giang Nhã Ca không có kiến thức về vấn đề này, xem vết thương s.ú.n.g như vết thương thông thường và xử lý cũng là bình thường.
Vương Tiếu lại tin tưởng một người lạ hoàn toàn, giao phó tất cả cho côta. Ngoài việc mê đắm và giảm trí tuệ, cô không tìm ra lý do khác.
Nhưng Vương Tiếu chắc chắn không nghĩ rằng mình sai, mà sẽ đổ lỗi hết cho Giang Nhã Ca.
Khi Phương Quân Dung tìm thấy Giang Nhã Ca, cô ta vẫn đang khóc lặng lẽ, biểu hiện đầy buồn đau và đau khổ.
Phương Quân Dung hỏi: “Vương Tiếu nói con giữ hắn ta trong phòng con vài ngày, cố ý trì hoãn vết thương của hắn ta, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng cô trở nên nghiêm khắc: “Trong nhà không chỉ có mỗi con, con có nghĩ đến sự an toàn của người khác không? Hay là tất cả mọi người trong nhà chúng ta cộng lại, trong lòng con cũng không bằng một người lạ?”
Giang Nhã Ca vội vàng lắc đầu: “Không phải vậy! Con chỉ muốn giúp anh ấy, lúc đó con nghĩ anh ấy là người tốt.”
Phương Quân Dung hỏi ngược lại: “Nếu con thực sự muốn giúp hắn ta, tại sao không sớm đưa hắn ta đến bệnh viện?”
Giang Nhã Ca câm nín không nói được gì. Cô ta không thể nói rằng mình sợ Phương Quân Dung thấy Vương Tiếu sẽ đưa hắn ta đến đồn cảnh sát. Làm sao cô ta biết Phương Quân Dung lại quen biết Vương Tiếu?
Cô ta nhớ lại ánh mắt đầy hận thù của Vương Tiếu, lòng cảm thấy lạnh lẽo: Làm thế nào bây giờ? Cô ta có vẻ đã chọc giận một người rất đáng sợ.
Cô ta tự an ủi mình: Không sao, bây giờ mình là con gái nuôi của nhà họ Lý, không phải người bình thường không có hậu thuẫn như trước.
Nếu Vương Tiếu muốn đối phó với mình, chắc chắn sẽ phải đối mặt với nhà họ Lý. Dù vậy, cô ta vẫn rất lo lắng, chỉ có thể nhắc nhở bản thân phải cẩn thận hơn trong tương lai.
…
Vài ngày sau, Phương Quân Dung gọi điện đến bệnh viện hỏi thăm tình hình của Vương Tiếu, được biết hắn ta đã phẫu thuật thành công. Dù tay trái của hắn ta được giữ lại, nhưng do cắt bỏ một số mô, sử dụng tay trái sau này có lẽ sẽ không linh hoạt như trước.
Phương Quân Dung thở dài tiếc nuối, công của Giang Nhã Ca gây họa vẫn chưa đủ.
Cô hiểu tính cách của Vương Tiếu, biết hắn ta thích trả thù, thường xuyên làm cho người khác phải tan cửa nát nhà.