Bác sĩ như vừa tìm thấy một người nhà đáng tin cậy, lập tức giữ lấy tôi:
"Hồ sơ bệnh án của bé đâu?"
"Tôi không mang theo, nhưng tôi có lưu lại lịch sử khám bệnh trên điện thoại…"
Sau khi trao đổi gấp với bác sĩ, họ lập tức vào cấp cứu cho Kỷ Vân Hòa.
Một y tá bước đến, nhìn tôi một cách tự nhiên rồi nói:
"Mẹ của bé, mời chị lên tầng ba đóng viện phí."
Phó Tâm Nhã đứng bên cạnh, nhưng không hề lên tiếng đính chính.
Kỷ Từ im lặng một lúc lâu, sau đó chủ động nói rằng anh ta sẽ đi đóng tiền.
May mắn thay, Kỷ Vân Hòa không gặp nguy hiểm, sau khi được rửa ruột và điều trị bằng thuốc, con bé nhanh chóng hồi phục.
Trong phòng bệnh, dưới hàng loạt ống kính máy quay, Phó Tâm Nhã khóc không ngừng trước mặt con gái.
"Xin lỗi, mẹ không biết…"
Kỷ Vân Hòa yếu ớt mấp máy môi.
"Con đói…"
Phó Tâm Nhã vội vàng đứng dậy:
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Vân Hòa muốn ăn gì? Mẹ sẽ làm cho con…"
Kỷ Vân Hòa nhỏ giọng nói:
"Con muốn uống cháo 'biến thành nữ chiến binh xinh đẹp'…"
Phó Tâm Nhã ngây người:
"Cái gì?"
Cửa mở ra, tôi bưng một bát cháo bước vào.
Mắt Kỷ Vân Hòa sáng lên.
Tôi thổi nguội cháo, từng thìa từng thìa đút cho con bé ăn.
Đạo diễn giơ bảng hiệu, ra hiệu cho tôi giải thích về món cháo này.
"Thật ra cũng không có gì đặc biệt." Tôi nói, "Cháo này chỉ là cháo trắng nấu cùng trứng, thịt nạc và rau xanh, rất đầy đủ dinh dưỡng.
"Mỗi lần Vân Hòa bị bệnh đều không chịu ăn gì, nên tôi đã làm món cháo này và nói rằng nếu ăn hết, con bé sẽ khỏe lên nhanh chóng, biến thành nữ chiến binh xinh đẹp."
"Kết quả là cô lừa con." Kỷ Vân Hòa lẩm bẩm, "Hoàn toàn không biến thành gì cả."
Vừa nói, con bé vừa giành lấy bát cháo, tự mình xúc đến giọt cuối cùng.
Kỷ Từ vẫn đứng trong phòng bệnh, lặng lẽ nhìn mọi thứ trước mặt.
Đạo diễn chuyển mic phỏng vấn về phía anh ta, mạnh dạn hỏi:
"Kỷ tiên sinh."
Kỷ Từ bị gọi hai lần mới hoàn hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đạo diễn:
"Kỷ tiên sinh, anh không biết con gái mình dị ứng với gì sao?"
Nếu là trước đây, chắc chắn Kỷ Từ sẽ nổi giận.
Nhưng lần này, đứng trước giường bệnh của con gái, anh ta im lặng một lúc rồi thấp giọng nói:
"Tôi quá bận rộn."
Đạo diễn rất chuyên nghiệp, không dễ dàng bỏ qua:
"Vậy anh có nghĩ rằng mình chưa làm tròn trách nhiệm một người cha không?"
Lần này, Kỷ Từ im lặng rất lâu.
Trên khuôn mặt anh ta hiếm khi xuất hiện vẻ hoang mang.
"Tôi không tốt với con bé sao?" Anh ta lẩm bẩm, giống như đang thanh minh, cũng giống như tự nói với chính mình, "Con bé muốn gì tôi đều mua cho, tôi kiếm đủ tiền để con bé tiêu cả đời không hết…"
"Kỷ tổng." Tôi lên tiếng cắt ngang anh ta.
Theo nguyên tắc nghề nghiệp, nếu một người cha có quan niệm giáo dục sai lệch nghiêm trọng, chúng tôi có nghĩa vụ lên tiếng sửa chữa.
Vì vậy, dù có hàng triệu khán giả đang theo dõi, tôi vẫn mạnh dạn mở miệng.
"Chỉ cung cấp điều kiện vật chất là chưa đủ. Thực tế, trẻ con không quá nhạy cảm với vật chất.
"Điều chúng thực sự cần là sự đồng hành, sự quan tâm và tình yêu thương."
Lần này, Kỷ Vân Hòa không còn tỏ vẻ lạnh nhạt nữa.
Con bé rúc đầu vào lòng tôi, tôi cảm nhận được một dòng nước ấm chảy qua n.g.ự.c mình.
Con bé khóc.
Ngày hôm đó, cô bé kiêu ngạo và lạnh lùng này đã để lại trên áo tôi rất nhiều giọt nước mắt nóng hổi.
09.
Kỷ Vân Hòa nói rằng, mỗi năm đến sinh nhật, con bé luôn mong mẹ sẽ đến.
Thực ra, con bé chưa từng thực sự gần gũi với mẹ mình.
Từ khi có ký ức, mẹ nó đã sống ở nước ngoài.
Kỷ Vân Hòa gọi điện, bà ấy hoặc là không nghe máy, hoặc chỉ trả lời qua loa vài phút.
Mẹ cô bé có những bữa tiệc không hồi kết, những mối quan hệ mập mờ không đếm xuể, về sau thậm chí có thể đã có thêm con khác – nhưng Kỷ Vân Hòa không chắc.
Dù vậy, con bé vẫn luôn khao khát có mẹ.
Những đứa trẻ khác có, con bé cũng muốn có.
Không chỉ có, mà phải là người mẹ tốt nhất.
Vậy nên trong tưởng tượng, con bé lý tưởng hóa hình tượng của mẹ, biến bà ấy thành người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế giới.
Còn chuyện vì sao mẹ cô bé không trở về, không quan tâm đến cô – Kỷ Vân Hòa chọn cách lờ đi.
Nhưng bây giờ, Phó Tâm Nhã đã trở về.
Và cô ấy đã phá vỡ toàn bộ ảo tưởng của con bé.