Mẹ Kế Là Mẹ Ruột

Chương 10



 

Khi tỉnh lại, tôi đã không còn ở trên thuyền nữa mà đang nằm trên chiếc giường đôi trong phòng ngủ tại nhà. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là vẻ mặt giận dữ hiếm hoi của Giang Tắc Di. Tôi đã nghĩ rằng, khi mở mắt ra, mình có lẽ đã bị đày đến Bắc Mỹ hay Nam Phi rồi.

Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại của phu nhân Giang đã đánh thức tôi. Lúc đó vẫn còn là rạng sáng, khoảng ba hoặc bốn giờ. Sau khi kết hôn, tôi đã đổi cách xưng hô. Bắt máy, tôi khẽ gọi:

"Mẹ."

Phu nhân Giang nói:

"Kiều Nhiên, tối qua Tắc Di đến hỏi chúng ta có từng ép buộc con không."

"Thằng bé biết hết rồi à? Từ trước đến nay mẹ chưa từng thấy nó nổi giận như vậy với mẹ."

"Mẹ sợ nó sẽ giận cá c.h.é.m thớt lên con. Hay con đưa Dịch Dịch ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian tránh đi?"

Tôi không ra nước ngoài, cũng chẳng trốn tránh anh. Đầu tuần mới, khi đến công ty dự họp, tôi vẫn thấy Giang Tắc Di ngồi ở vị trí chủ tọa. Hôm nay, anh trông có vẻ hờ hững hơn thường ngày. Dù vẫn mặc bộ vest ba mảnh chỉnh tề, dáng anh tựa lưng vào ghế với vẻ nhàn nhạt. Nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra vẻ mệt mỏi hiện rõ dưới mắt anh. Chiếc đồng hồ đeo tay và kẹp cà vạt mà anh thường dùng cũng không xuất hiện hôm nay.

Trong một khoảnh khắc vô tình, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Lời tôi định nói trong cuộc họp khựng lại đôi chút. Anh đã không về nhà cả đêm. Chúng tôi đang như thế này, có được tính là lần đầu tiên tranh cãi và chiến tranh lạnh không? Tính cách của Giang Tắc Di vốn trầm lặng và ít lời. Tôi cũng luôn giữ thái độ ôn hòa và điềm tĩnh. Trước mặt tôi, anh vẫn luôn thể hiện sự trưởng thành và bao dung.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi không ngờ rằng một ngày nào đó, giữa tôi và anh lại có thể xảy ra chút tranh cãi.

Khi cuộc họp vừa kết thúc, tôi đứng dậy định rời đi thì có một sự cố nhỏ xảy ra. Do bất cẩn, một đồng nghiệp nam khi thu dọn máy tính đã vô tình để khuỷu tay va mạnh vào thắt lưng tôi. Cú va đẩy tôi loạng choạng về phía trước, khiến lưng tôi đập vào góc bàn nhọn. Cơn đau nhói khiến tôi toát mồ hôi lạnh, ngã khuỵu xuống sàn. Đồng nghiệp tái mặt, vội vàng định đỡ tôi dậy.

"Tránh ra." Là giọng của Giang Tắc Di.

Áo sơ mi màu be kiểu Pháp của tôi đã thấm máu. Gương mặt Giang Tắc Di trông không mấy dễ chịu. Anh nhanh chóng cởi áo khoác vest, phủ lên người tôi, che kín cơ thể tôi một cách cẩn thận. Anh quỳ xuống, khẽ nâng áo tôi lên để kiểm tra vết thương nơi thắt lưng – một vùng rất mỏng manh. Sau khi nhanh chóng xem xét tình trạng, anh nhận chiếc khăn sạch từ trợ lý và nhẹ nhàng ép vào vết thương để cầm máu.

Giang Tắc Di không nói thêm gì, chỉ bế thốc tôi lên trước mặt mọi người.

"Đến bệnh viện."

May mắn thay, vết thương không ảnh hưởng đến xương hay nội tạng. Tuy nhiên, Giang Tắc Di vẫn sắp xếp cho tôi nhập viện theo dõi.

Khi y tá vào phòng để thay thuốc cho tôi, cô ấy đi cùng một nữ bác sĩ đeo khẩu trang. Ban đầu, tôi không chú ý đến người đó là ai. Giang Tắc Di cũng ở trong phòng bệnh. Y tá định mời anh ra ngoài, nhưng anh nói bằng giọng điềm tĩnh:

"Tôi là chồng cô ấy."

Tôi khẽ kéo vạt áo bệnh nhân lên, và ánh mắt của anh – một người đàn ông – dừng lại trần trụi trên vùng eo và bụng của tôi. Anh cau mày, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Nữ bác sĩ cũng đi theo anh. Bên ngoài, tôi nghe thấy đoạn đối thoại.