Tôi biết anh không thực sự để ý, chỉ là hiểu lầm. Nhưng trong suốt cuộc đời mình, tôi chỉ có duy nhất một người đàn ông là anh. Làm thế nào để nói với anh rằng câu trả lời cho câu hỏi ấy chính là bản thân anh năm năm trước? Người mà anh căm ghét đến mức muốn "sống không bằng chết" lại chính là tôi.
"Thôi vậy." Người đổi ý trước là Giang Tắc Di. Gương mặt anh trở lại vẻ bình tĩnh và lý trí, ngón tay chỉnh lại cổ áo đã bị tôi làm bung cúc.
"Dù trước đây đã xảy ra chuyện gì..."
"Bây giờ chúng ta đã kết hôn. Tương lai cứ sống tốt cùng nhau."
Mục đích của tôi khi đến tìm anh vào buổi trưa là muốn anh tan làm sớm để cùng tôi đến trường mẫu giáo đón Giang Dịch. Cuối cùng, anh cũng đồng ý.
Khi tan học, Giang Dịch trông thấy tôi và Giang Tắc Di đi cùng nhau, ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên. Cậu bé được một người phụ nữ dắt tay đi ra khỏi cổng trường. Bàn tay còn lại của cô ấy đang nắm tay một bé gái nhỏ xinh. Tôi đoán người phụ nữ đó chính là mẹ của Vi Vi mà Giang Dịch đã nhắc đến.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ là người phụ nữ ấy khi nhìn thấy tôi và Giang Tắc Di, lại còn ngạc nhiên hơn cả Giang Dịch.
"Giang tiên sinh." Cô ấy mở miệng, gọi Giang Tắc Di trước.
"Tôi là Lâm Tuyết, người từng thực hiện ca phẫu thuật cho anh năm đó."
"Anh hẳn vẫn còn nhớ tôi chứ?"
Tôi không ngờ rằng, mẹ của Vi Vi mà Giang Dịch nhắc đến lại chính là vị nữ bác sĩ năm xưa.
Lâm Tuyết quay sang nhìn tôi. Giang Tắc Di lên tiếng giới thiệu:
"Vợ mới cưới của tôi."
Lâm Tuyết khẽ cười, nói đùa: "Anh kết hôn rồi sao? Thật trùng hợp." Sau đó cô ấy còn khen: "Vợ anh thật xinh đẹp, cả tuổi tác lẫn ngoại hình đều rất xứng với anh."
Lâm Tuyết dắt tay con gái rời đi, nhưng chưa được bao xa lại quay trở lại. Cô bước nhanh đến trước mặt Giang Tắc Di, giọng nói khẩn thiết:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Giang tiên sinh, vừa rồi tôi nói trùng hợp, nhưng thật ra có chút không phù hợp. Gần đây tôi vừa ly hôn."
"Bây giờ tôi gặp một chút khó khăn. Năm đó, sau ca phẫu thuật thành công, gia đình anh từng hứa sẽ hỗ trợ tôi một điều kiện thực tế. Lúc đó tôi không yêu cầu gì."
"Giờ tôi có thể nhắc lại không?"
Gương mặt Giang Tắc Di vẫn lạnh nhạt như thường, không để lộ chút cảm xúc nào, khiến người ta không đoán được anh nghĩ gì.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tạm thời ngắt ngang câu chuyện. Dường như đó là một cuộc gọi quan trọng, Giang Tắc Di, người luôn giữ lễ nghi, khẽ xin lỗi:
"Xin lỗi."
Anh rút điện thoại ra và nghe máy. Tôi đứng gần, nên nghe rất rõ cuộc đối thoại:
"Giang tổng, người mà trước đây ngài bảo tôi điều tra đã có manh mối."
Giang Tắc Di chỉ đáp gọn:
"Tìm được chưa?"
"Giang tổng, lần này chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng."
Anh không nói thêm gì, cúp máy nhanh gọn. Lâm Tuyết tiếp tục câu chuyện ngay sau khi anh kết thúc cuộc gọi:
"Tôi và chồng cũ mâu thuẫn đến mức không thể nhìn mặt nhau." Cô kéo tay áo lên, lộ ra một vết bầm tím đáng sợ trên cánh tay: "Tôi là bác sĩ, nhưng anh ta dọa sẽ bẻ gãy tay tôi."
Cả hai mẹ con họ đứng đó, ánh mắt vừa cầu xin vừa đáng thương.
"Làm ơn, hãy giúp tôi, Giang tiên sinh."
"Tôi và con gái hiện giờ có thể xin sự che chở từ anh hoặc gia đình Giang được không?"
Con gái của Lâm Tuyết cũng dè dặt nhìn Giang Tắc Di, đôi mắt trong veo đầy hy vọng. Tôi thầm tính toán, Lâm Tuyết kết hôn sau khi Giang Dịch ra đời nửa năm, nghĩa là con gái cô phải nhỏ hơn Giang Dịch ít nhất một tuổi rưỡi. Nhưng hai đứa trẻ lại trông gần như đồng tuổi nhau.