Mẹ Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 1



Giây trước tôi còn đang ngủ ở nhà, giây sau mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường bệnh.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra tình hình của tôi.

Đằng sau họ, một anh chàng đẹp trai với vẻ mặt không cảm xúc đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhìn cậu ta, cậu ta nhìn tôi.

Tôi không nhìn cậu ta, cậu ta vẫn nhìn tôi.

Đây là người nhà của ai vậy?

Thật là bất lịch sự.

Tôi nhìn quanh. Không đúng, đây là phòng bệnh đơn. Vậy đây là người nhà của tôi sao?

Nhưng tôi không hề quen biết cậu ta!

Bất chợt, lòng tôi lạnh đi một chút.

Bệnh viện mà, nơi dễ xảy ra những chuyện ma quái, dị thường nhất đấy.

Nhìn lại gương mặt u ám của anh chàng đẹp trai kia, tôi chỉ thấy da đầu mình tê rần.

"Cô Khương, cô bị sao vậy?"

Dưới ánh mắt dò hỏi của bác sĩ, tôi run rẩy giơ tay lên.

"Đằng sau có người, mọi người có thấy không?"

...

...

...

Cả phòng im lặng.

"...Cô Khương, chúng tôi không mù!"

Anh chàng đẹp trai tức giận nói: "Khương Sanh, ý của cô là gì?"

Là người sao? Quen biết sao?

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

À, không phải ma thì tốt rồi!

"Cậu là ai?" tôi hỏi.

Anh chàng đẹp trai trợn tròn mắt, ánh mắt run rẩy: "Cô hỏi tôi là ai ư? Vậy cô nói xem, tôi là ai của cô?" 

Biểu cảm này, giọng điệu này khiến tôi cảm thấy mình như một gã đàn ông tồi.

Vì vậy tôi thử hỏi: "Bạn trai?"

Anh chàng đẹp trai lập tức đỏ mắt: "Khương Sanh, cô bị điên à? Tôi là con trai cô đấy!" 

Câu này nghe thật là vô lễ.

Tôi lập tức cãi lại: "Tôi là ba cậu!"

Anh chàng đẹp trai bắt đầu trợn mắt, có vẻ như sắp ngất đi.

Cậu ta đá mạnh chiếc ghế: "Cút đi, mẹ kiếp, tôi không quan tâm nữa!"

Nói xong, cậu ta bỏ đi.

Bác sĩ bên cạnh cẩn thận nói: "Cô Khương, đó thật sự là con trai của cô!"

"Không thể nào!" Tôi hét lên, "Tôi là một cô gái xinh đẹp, mới 29 tuổi, làm sao có thể sinh ra một đứa con lớn như thế?"

"... 29?"

Tôi trợn mắt: "18, 29 là 18!" (2x9)

Cái chuyện đơn giản như vậy mà còn không hiểu!

Hơn nữa, với cái vẻ đẹp tuyệt trần này của tôi, sao anh ta dám nói tôi hai mươi chín tuổi chứ. 

"Nhưng mà..." 

"Hả?"

"Cô Khương, cô đã... 34 tuổi rồi!"

Thật kinh khủng, vừa tỉnh dậy, mười sáu năm thanh xuân của tôi đã đổi lấy một đứa con trai trời đánh. 

Hơn nữa, tôi còn quên mất nó. 

Nỗi đau này chẳng khác nào bạn dốc hết tiền mua một miếng thịt ngon, cuối cùng lại bị chó tha đi mất. 

"May mà tôi vẫn còn khuôn mặt này, không ngờ ở tuổi ba mươi bốn tôi vẫn xinh đẹp như vậy." 

Tôi say sưa ngắm nhìn khuôn mặt mình, quá hoàn hảo, đây chẳng phải là một mỹ nhân giàu có quyền quý sao! 

Đường Đường lúc này đi vào, cô ấy duyên dáng lườm tôi một cái: "Xem ra cậu thật sự mất trí nhớ rồi!" 

"Tại sao?" 

"Bởi vì hình tượng hiện tại của cậu là một chị đại lạnh lùng, độc miệng, chứ không phải một cô nàng ngốc bạch ngọt." 

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy: "Cậu mới là đồ ngốc bạch ngọt."

Đường Đường hất mái tóc xoăn bồng bềnh: "Tôi là yêu cơ họa quốc!" 

...oẹ... 

"Không phải ước mơ ban đầu của cậu là thi vào Bắc Đại sao? Sao lại đi làm minh tinh rồi?" 

Đường Đường nói: "Thuyền ước mơ nhỏ bé mà, lật úp lúc nào chẳng được. Hơn nữa bây giờ tôi đã “Thiết tác liên châu' rồi, đi lại cứ như đi trên đất bằng ấy." 

Tôi ngơ ngác: "Thiết tác liên châu? Ý gì?" 

Đường Đường ngừng lại vài giây: "Trẻ con không nên hỏi nhiều." 

Tôi bực mình nói: "Tôi ba mươi bốn rồi!" 

Đường Đường cười: "Giờ không nói mình mười tám nữa à?" 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Thật lòng mà nói, vẫn rất khó chấp nhận. 

Rõ ràng ký ức cuối cùng của tôi vẫn dừng lại ở tuổi mười tám sau khi thi đại học xong nằm ngủ trên giường. 

"Tôi thật sự có con trai rồi?" 

"Đảm bảo hàng thật giá thật, giả một đền mười!" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nghĩ đến cái vẻ mặt lúc nào cũng muốn lật tung trái đất của tên nhóc đẹp trai kia, tôi vội vàng lắc đầu: "Không không không, một đứa thôi đã đủ mệt rồi!" 

"Nó, bao nhiêu tuổi rồi?" tôi hỏi. 

Đường Đường nói: "Mười lăm!" 

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi vẫn hít một ngụm khí lạnh, nói: "Nó mười lăm, tôi ba mươi bốn, vậy chẳng phải tôi mười chín tuổi đã sinh nó rồi sao? Tôi nổi loạn đến thế cơ à?" 

Đường Đường tán đồng gật đầu: "Rất nổi loạn." 

"Ba mẹ tôi không ngăn cản tôi sao?"

Vẻ mặt Đường Đường lộ rõ sự lưỡng lự.

Lòng tôi chợt thắt lại, hốc mắt nóng ran.

"Ba mẹ tôi, họ..."

"Phì phì phì, cậu đừng có nghĩ linh tinh." 

Đường Đường vội vàng ngăn tôi lại: "Bác trai bác gái vẫn khỏe mạnh! Chỉ là năm đó vì cậu bỏ học để sinh con, họ đã từ mặt cậu. Bao nhiêu năm nay hai người không liên lạc gì cả."

Tôi "ồ" một tiếng, trong lòng không khỏi hụt hẫng.

Khó trách khi định lấy điện thoại cầu cứu, tôi theo bản năng không muốn tìm đến họ.

Đường Đường: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"

Tôi ngượng ngùng hỏi: "Vậy... chồng tôi đâu? Anh ấy là ai? Có đẹp trai không? Tình cảm của chúng tôi có tốt không?”

Đây mới là vấn đề tôi quan tâm nhất!

Nhưng Đường Đường lại nói: "Không biết!"

Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi.

"Không biết? Sao có thể không biết được? Chồng tôi đó, ba của con tôi đó! Chẳng lẽ tôi là sinh sản vô tính à!"

Đường Đường: "Vậy thì phải hỏi chính cậu rồi! Ba mẹ cậu phản đối kịch liệt như vậy, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất là vì cậu nhất quyết không chịu nói đối phương là ai."

"...Cậu cũng không biết?"

Tôi và Đường Đường lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không giấu giếm điều gì, chúng tôi là bạn thân nhất, dù chuyện gì tôi cũng không giấu cô ấy.

Thế mà cô ấy lại lắc đầu.

Tôi ngơ ngác, tôi nổi loạn đến thế sao?

"Muốn biết ba của đứa bé là ai?"

Tôi gật đầu.

"Vậy thì cậu tự nghĩ cho kỹ đi. Cậu mang thai vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba năm đó, cho nên đối tượng chỉ có thể là những người xung quanh cậu vào thời điểm đó thôi."

Mắt tôi sáng lên: "Nghe cậu nói vậy, tôi không buồn ngủ nữa rồi!"

Tôi đang chuẩn bị lôi từng người tôi thầm mến ra một lượt, thì cậu nhóc đẹp trai kia đã trở lại.

Nhìn thấy Đường Đường, cậu ta ngoan ngoãn gọi một tiếng "dì Đường".

Nhưng khi nhìn thấy tôi thì lại tỏ vẻ khó chịu ra mặt: "Ăn cơm!"

Tôi không vui: "Ăn nói vô lễ, gọi mẹ!"

Cậu ta hừ lạnh: "Chẳng phải mẹ là ba con sao?"

Tôi: ...

Thôi thôi thôi, không chấp trẻ con.

Cho dù tôi mười tám tuổi, tôi vẫn lớn hơn nó.

"Con trai à, con tên gì thế?"

Nó liếc mắt: "Nghe thử xem những lời mẹ vừa nói, có hợp lý không?"

Tôi cũng liếc mắt hỏi Đường Đường: "Con trai tôi tên gì?"

"Khương Diệp!"

Tôi giơ ngón tay hình chữ V: "Yeah?"

Đường Đường: "...Lớn tuổi rồi, đừng có làm nũng!"

Khương Diệp: "...Mẹ thật sự mất trí nhớ sao?"

Tôi: "Chứ sao nữa? Cá tháng Tư à? Trêu con chơi đấy?"

Khương Diệp nhíu mày: "Sao tự nhiên lại mất trí nhớ?"

Đường Đường: "Đúng đó, tôi cũng luôn muốn hỏi cậu!"

Tôi dừng lại một chút, rồi nói: "Bác sĩ nói bị va đầu."

Khương Diệp hít sâu một hơi:"Mẹ chỉ là sáng dậy trượt chân, đầu va vào ghế sofa, mẹ gọi đó là va đầu à? Còn mất trí nhớ?"

Tôi rất vô tội nói: "Vậy thì làm sao bây giờ? Nó cứ mất trí nhớ đấy chứ!"

"Bác sĩ nói bao giờ thì khỏi?"

Tôi lắc đầu: "Bác sĩ nói cái này tùy thuộc vào số mệnh!"

Khương Diệp mặt không cảm xúc nhìn tôi.

Tôi bị nó nhìn đến da đầu tê dại: "Được rồi được rồi, tôi nghe không hiểu được chưa! Dù sao cũng không có ảnh hưởng gì, có lẽ ngày nào đó kích thích một chút là khỏi thôi."

Đường Đường muốn tôi ở lại thêm mấy ngày.

Khương Diệp tỏ vẻ không quan tâm.

Nhưng tôi muốn về nhà sớm.

Cuối cùng không chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, Đường Đường đành lái xe đưa hai mẹ con tôi về.

Trước khi đi, tôi hỏi cô ấy: "Quan hệ của tôi và Khương Diệp vẫn luôn tệ như vậy sao?"

Đường Đường gật đầu.

"Tại sao vậy?" tôi hỏi.

Đứa con trai trời đánh mà tôi sinh ra này, sao lại không có chút tình mẹ con nào vậy.

"Chuyện này tóm gọn lại là một bài hát." Vừa nói cô ấy vừa hát: "Mẹ ơi mẹ ơi, xin mẹ bỏ điện thoại xuống, mẹ đã bao lâu không chơi game cùng con rồi."

...

Nhìn theo ánh đèn xe phía sau đang khuất dần, tôi rối bời trong gió.

Đây là cái thứ tam quan tan vỡ, ngũ quan vặn vẹo gì vậy!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com