Mẹ Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 11



Khương Diệp cứ thế trưởng thành chỉ sau một đêm.

Nó bắt đầu xoay xở giữa trường học và bệnh viện, vừa chăm sóc tôi vừa bận rộn với việc học hành.

Thành tích của nó tiến bộ rất nhanh, giữa kỳ thậm chí còn lọt vào top ba mươi của khối.

Nó học được cách nấu ăn, rất có năng khiếu, mỗi ngày đều nấu cho tôi những món canh khác nhau, dù tôi không uống được nhiều.

Điều này khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ.

Trường học có buổi họp phụ huynh, giáo viên gọi điện thoại cho tôi, hy vọng tôi tham gia.

Khương Diệp vậy mà không hề nói với tôi.

Tôi giấu nó đến dự. Khương Diệp nhíu mày không vui.

Tôi chỉ có thể kể chuyện cười dỗ nó, thật ra cơ thể tôi cũng chưa đến mức không thể ra khỏi nhà.

Tôi nghe cô giáo khen Khương Diệp, chỉ cảm thấy vô cùng tự hào và mãn nguyện.

Nhưng tôi vẫn đánh giá quá cao bản thân, nửa sau buổi họp tôi mơ màng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy hốc mắt Khương Diệp lại đỏ hoe.

Nó cảnh cáo tôi, nếu còn lần sau sẽ đánh gãy chân tôi.

Miệng nó nói những lời tàn nhẫn nhất, động tác lau tay cho tôi lại nhẹ nhàng dịu dàng.

Nó luôn như vậy, khẩu thị tâm phi.

Giống như tôi uống thuốc giảm đau liều cao, nó vừa lải nhải nói không tốt, vừa cầu xin bác sĩ kê thêm cho tôi.

Tôi biết là tôi đã dọa nó sợ.

Bởi vì hôm đó quá đau, đau đến mức tôi không nhịn được mà đập đầu vào tường.

Đường Đường thường xuyên đến thăm tôi.

Hôm đó nhân lúc Khương Diệp không có ở đó, tôi muốn dặn dò cô ấy vài lời trăng trối.

Đường Đường mắt đỏ hoe bịt tai lại: "Tôi không nghe đâu."

Tôi kéo tay cô ấy xuống: "Không nói bây giờ tôi sợ không có cơ hội nữa."

Tôi biết bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn gửi tiền cho ba mẹ, tôi đưa cho Đường Đường một tấm thẻ, hy vọng cô ấy giúp tôi tiếp tục, cho đến khi họ qua đời.

"Cho nên cậu muốn giấu họ?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tôi gật đầu: "Giả sử, nếu có một phần vạn khả năng, họ hỏi đến, thì nói là tôi đi du lịch vòng quanh thế giới rồi."

Họ có lẽ sẽ hận tôi sẽ oán tôi, nhưng dù sao cũng tốt hơn là hối hận.

"Còn Khương Diệp, thật ra tôi vẫn luôn muốn tìm người ba không tên không họ của nó, nhưng trí nhớ không còn, tôi không có chút manh mối nào." 

Đường Đường trợn mắt: "Cậu muốn gửi gắm con cái à? Vậy thì gửi gắm cho anh ta còn không bằng gửi gắm cho tôi!" 

"Ừ, gửi gắm cho cậu!" 

Khương Diệp đã đủ lớn rồi, số tiền tôi để lại cũng đủ cho nó cả đời không lo ăn mặc. 

Tôi chỉ lo lắng, khi nó gặp phải những lựa chọn hoặc bước ngoặt quan trọng trong đời, không có một người lớn nào bên cạnh cho nó chỗ dựa. 

Tôi sợ nó cô độc không ai giúp đỡ, tôi sợ niềm vui nỗi buồn của nó đều không có ai chia sẻ. 

"Cho nên, cậu ở bên nó nhé, ở bên nó là được rồi!" 

Đêm đó, tôi lải nhải rất nhiều, sau đó hình như còn khóc nữa. 

Trong cơn mơ màng, bàn tay to lớn nắm lấy tay tôi một khắc cũng không buông, cái nhiệt độ đó khiến tôi ngủ yên cả đêm. 

Hôm nay, đầu óc tôi hiếm khi tỉnh táo. Tôi muốn xuất viện về nhà. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi tưởng Khương Diệp sẽ không đồng ý, kết quả nó đồng ý rất nhanh. 

Vừa về đến nhà tôi đã vào bếp. Khương Diệp hỏi tôi: "Đói bụng chưa?" 

Tôi lắc đầu: "Mẹ nấu canh cá cho con uống nhé!" 

Đây là tôi học được ở bệnh viện, một bà cụ hơn sáu mươi năm tuổi nghề nấu ăn đã chỉ cho tôi công thức chi tiết nấu canh cá không bao giờ thất bại. 

Tôi làm từng bước theo trí nhớ trong đầu. 

Đừng nói, như có thần trợ vậy, vô cùng thuận lợi. 

Tôi hài lòng múc canh ra đưa cho Khương Diệp. Khương Diệp giơ ngón tay cái với tôi.

Nó vừa uống vừa hỏi tôi: "Tại sao mẹ nhất định phải nấu cơm cho con?" 

Tôi lẩm bẩm: "Chính con nói mà, con ước nguyện nói muốn ăn cơm mẹ nấu." 

Khương Diệp chấn động, đột ngột nhìn về phía tôi: "Mẹ nói gì?" 

Tôi ngơ ngác nhìn nó: "Gì cơ?" 

Tôi vừa nói gì vậy? Sao tôi không nhớ ra được? 

Khương Diệp cụp mắt xuống, lắc đầu. Tôi hình như nhìn thấy có cái gì đó rơi vào trong bát. 

Nó yên lặng uống hết canh. Đặt bát xuống, nó nói: "Ngon lắm. Khi con mười tuổi sinh nhật đã ước nguyện, hy vọng được ăn cơm mẹ nấu, không ngờ thật sự thành hiện thực." 

À thì ra tôi nói muốn nấu cơm cho nó! 

Tôi buồn bã nhìn Khương Diệp, tôi muốn xin lỗi nó, vì tôi đã không thể cho nó một tuổi thơ trọn vẹn. 

Khương Diệp đột ngột đứng dậy: "Con đi rửa bát."

Tôi muốn đi theo, nhưng từ mũi lại có chất lỏng ấm nóng chảy ra.

Tôi giơ tay lau, một mảng đỏ tươi. Tôi vội vàng quay người đi tìm giấy ăn, nhưng lại vô tình va vào cái ghế đẩu thấp. 

"Sao vậy?" Khương Diệp hỏi. Tôi vội vàng lau sạch vết máu: "Không có gì? Mẹ đang tìm phim, lát nữa chúng ta xem phim nhé." 

Khương Diệp nói: "Được!" 

Cuối cùng chúng tôi vẫn không xem được phim, bởi vì trong lúc đợi Khương Diệp tôi đã ngủ thiếp đi. 

Đến khi tôi tỉnh dậy, trời đã tối rồi. Trong cơn mơ màng, tôi nhìn thấy Khương Diệp, nó ngồi bên giường tôi nắm tay tôi.

"Xin lỗi, đã không xem phim cùng con được." 

Khương Diệp lắc đầu.

Tôi giục nó: "Đi ngủ đi!"

Nó vẫn lắc đầu. Đột nhiên nó nói: "Con sợ, mẹ, con sợ lắm, mẹ đừng ngủ, ở bên con, ở bên con được không?"

"Ngày mai, ngày mai mẹ ở bên con nhé, được không?"

"Không được!" Khương Diệp gầm khẽ, nó nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Mẹ không được ngủ, không được!"

Nhưng mà, tôi quá mệt rồi.

Tôi cố gắng nhìn nó, muốn nhìn rõ dáng vẻ của nó, nhưng lại không thành công.

Tôi muốn nói với nó: Đừng sợ, mẹ ở bên con!

Nhưng lại không thốt ra được một chữ nào.

Khương Diệp đột nhiên buông lỏng tay, nó ghé vào tai tôi nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, nhưng ngày mai mẹ phải đi xem mặt trời mọc với con đấy, mẹ đã hứa với con rồi, không được nuốt lời."

Tôi gật đầu, từ từ nhắm mắt lại.

Tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tôi muốn đi xem mặt trời mọc với con trai mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com