Màn làm loạn lần này của Lâm Phi Phi… thật ra cũng có cái lợi.
Cô ta vừa ngã xuống, tôi liền tranh thủ trong lúc hỗn loạn nhổ một sợi tóc của cô ta.
Sau đó, tôi gói gọn sợi tóc đó lại, gửi đi cùng với tóc của ông Tống, đem cả hai đến trung tâm giám định quan hệ huyết thống.
Kết quả giám định cho thấy: khả năng hai người có quan hệ huyết thống là 99,99%.
Nhìn kết quả xong, tôi choáng váng thật sự.
Cái gì cơ?! Đây hóa ra là một quyển truyện… cốt truyện l.o.ạ.n l.u.â.n thuần chất?!
Tôi đã đọc truyện gốc rồi, không hề có đoạn nào như thế này mà?!
Thế ông Tống có biết chuyện này không?!
Có vẻ là không hề biết.
Khi thấy kết quả xét nghiệm, ông ta còn sốc hơn cả tôi.
“Chuyện này là sao vậy hả?!”
Ông ta túm lấy vai mẹ của Lâm Phi Phi, lắc qua lắc lại, giọng run run.
Mẹ của Lâm Phi Phi chính là “bạch nguyệt quang” của ông Tống năm nào.
Vịt Bay Lạc Bầy
Dù đã gần năm mươi tuổi, bà ta vẫn giữ được phong thái dịu dàng mặn mà.
Giây phút này, đối mặt với sự chất vấn của ông Tống, bà ta chỉ biết cúi đầu khóc.
Bà nói, năm xưa sau khi kết hôn với ba của Lâm Phi Phi, chỉ có một lần duy nhất ngoại tình với ông Tống.
Chỉ đúng một lần đó thôi.
Rồi sau đó… có thai.
Mà lúc đó, tình cảm giữa bà với chồng cũng đang rất ổn định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói cách khác, ngay cả bà ta cũng không chắc Lâm Phi Phi rốt cuộc là con của ai.
Tôi lần mò trí nhớ về quyển truyện này, bắt đầu hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Đây là hố mà tác giả đã chôn sẵn.
Khi truyện mới bắt đầu đăng, nó thuộc thể loại “mua cổ phiếu” – tức là kết thúc linh hoạt, không ấn định nam chính.
Chỉ cần độc giả thích, Tống Dĩ Hành hay Cố Tư Niên đều có thể trở thành nam chính.
Tác giả đã cố ý để lại nhiều chi tiết báo trước cho cả hai tuyến truyện.
Nếu Cố Tư Niên là nam chính, thì quan hệ huyết thống giữa Lâm Phi Phi và ông Tống sẽ được bóc trần.
Còn nếu Tống Dĩ Hành là nam chính, thì chi tiết đó… mãi mãi chỉ là báo trước.
Dù sao truyện cũng đã kết thúc rồi, tra làm gì cho mệt?
Nhưng tôi lại xuyên vào truyện, lại moi móc luôn cái bí mật đáng ra phải chôn kín này lên mặt đất phơi nắng.
Ông Tống trung niên có con gái, không ngại ra đi tay trắng, nhất quyết đòi ly hôn để cho mình và “ánh trăng trắng” một mái ấm trọn vẹn.
Mẹ tôi thì nhẹ nhõm, ký đơn ly hôn cái rẹt như thể ký phát đơn hàng.
Lâm Phi Phi cuối cùng cũng trở thành con ruột nhà hào môn, vui sướng không tả nổi.
Cố Tư Niên thì mất đi một đối thủ tình trường, cười đến mức khoé miệng suýt rách.
Chỉ có Tống Dĩ Hành là người chịu tổn thương nhất trong thế giới này.
Anh ta túm lấy tóc, quỳ sụp xuống đất gào khóc:
“Không…”
“Không thể nào là sự thật…”
“Làm sao Phi Phi lại là em ruột của tôi được chứ!”