Ta phù Giang Vọng lên ngôi, không ai nghi ngờ huyết thống của hắn.
Thêm vào sự đ.á.n.h giá trong thời gian này, hắn tâm tư thuần khiết, quan tâm bách tính, học thức uyên bác, phù hợp cầm quyền thiên hạ hơn Giang Thần.
Hoàng thượng bệnh nặng sau đó, mãi không chịu buông quyền, cũng không lập di chiếu.
Giang Thần dưới sự kích động của tai mắt ta bố trí, không kiềm chế được.
Hắn bao vây Hoàng cung, ép Hoàng thượng thoái vị nhường hiền.
Ta dùng binh phù, âm thầm điều binh.
Sau khi Giang Thần giam lỏng Hoàng thượng, ta phản công tiêu diệt binh mã hắn bố trí.
Ta lau m.á.u trên kiếm, dẫn Giang Vọng bước vào Kim Loan Bảo Điện.
Vẻ mừng rỡ trên mặt Giang Thần tan biến, ngọc tỷ trong tay hắn còn chưa ấm chỗ.
"Mạnh Xuất Nghi, ngươi một nữ lưu, tại sao lại đứng ở đây?"
Ta nghịch thanh kiếm lạnh lẽo trong tay:
"Ngươi đứng được ở đây, ta vì sao không thể?
Thiên hạ, vốn là quần hùng cùng tranh đoạt, xem ngươi có bản lĩnh lên ngôi Hoàng vị hay không!"
Hắn cười khẩy một tiếng:
"Ngươi chỉ là một nữ tử, dã tâm quá lớn sẽ lưu tiếng xấu muôn đời!
Mạnh Xuất Nghi ta cho ngươi thêm cơ hội, ngươi ném thanh kiếm trong tay đi, ta cho phép ngươi đứng bên cạnh ta, làm Hoàng hậu của ta."
Lần này không cần ta động thủ.
Giang Vọng rút cung ngắn bên hông, dùng cung thuật ta dạy, một mũi tên xuyên qua đầu gối Giang Thần.
Khuôn mặt hắn biến dạng, quỳ trước mặt ta.
"Có đệ ở đây, không ai được vô lễ với tỷ tỷ!" Trên khuôn mặt tạc từ ngọc của Giang Vọng, lan tràn sự lạnh lùng.
Giang Thần xấu hổ giận dữ, nói với Giang Vọng: "Ngươi và ta cùng chung dòng máu, ngươi lại ăn cây táo rào cây sung, giúp đồ độc phụ này!"
"Cái gì mà độc phụ? Ăn nói sạch sẽ một chút, gọi Tỷ ấy là Nhiếp Chính Vương đại nhân!"
Giang Vọng tuổi còn nhỏ, thân hình lại cao gần bằng Giang Thần.
Hắn nhấc chân thon dài, đạp gãy xương sống cứng cỏi của Giang Thần. Khiến hắn như một con chó, hoàn toàn quy phục ta.
Ta cúi người xuống, cũng như kiếp trước hắn thưởng thức vẻ mặt đau đớn tột cùng của ta
"Vẫn còn chờ viện binh bên ngoài cứu ngươi sao?
Bọn họ ch/ết sạch rồi... Giang Thần không ai sẽ đến cứu ngươi.
Ta muốn mạng ngươi, chỉ cần một lời mà thôi."
Hắn gào thét khản cả giọng kêu cứu, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, binh mã hắn để lại đều bị tiêu diệt hết.
Lúc này, Giang Thần cuối cùng tin lời ta.
Hắn cầu xin ta:
"Xuất Nghi, chúng ta thanh mai trúc mã, ta mù quáng phụ bạc nàng. Nàng tha mạng cho ta đi!
Ta có thể sưởi ấm giường cho nàng, làm sủng nam của nàng."
Ta chậc một tiếng, cười lạnh:
"Ngươi dơ bẩn như vậy, cũng xứng đáng hầu hạ ta?
Giang Thần, ngươi còn nhớ kiếp trước, đối xử với ta như thế nào không?"
Hắn mồ hôi lạnh nhễ nhại, cố sức ngẩng đầu: "Cái gì... kiếp trước?"
Hắn không nhớ rồi.
Không sao, những ký ức nhục nhã đó, ta vĩnh viễn không quên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Kéo cựu Thái t.ử xuống, thiến xong, ban thưởng cho nô tài đùa giỡn."
Giang Thần không thể tin, mắt đỏ ngầu: "Mạnh Xuất Nghi, tiện nhân rắn rết độc ác nhà ngươi!"
Ta lạnh lùng nói: "Hắn không muốn cái lưỡi này, cắt luôn cho ta."
18
Xử lý xong Giang Thần.
Ta bước vào thủy lao sâu trong Đông cung, ôm Chức Vân đang bị giam cầm ra.
Nàng ta yếu ớt bất kham, mình đầy thương tích, sợ hãi nép vào lòng ta khóc.
"Tại sao... người cuối cùng cứu ta lại là ngươi?
Ta trước đây thái độ với ngươi tồi tệ như vậy."
Ta bình tĩnh nói: "Ngươi nói rồi, nữ t.ử nên tương trợ lẫn nhau."
Chức Vân khóc rất lâu, nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Giang Thần ch/ết rồi sao?"
"Không ch/ết, nhưng còn đau khổ hơn c/h/ế/t!"
Nàng ta cũng cười khoái trá: "Vậy thì tốt... Sau này ta có thể ở lại bên cạnh ngươi không?"
Nghe Giang Vọng gọi ta tỷ tỷ.
Nàng ta cũng nhỏ nhẹ gọi ta một tiếng, "Mạnh tỷ tỷ".
Chức Vân ở lại bên cạnh ta, trở thành nữ quan thân cận của ta.
Giang Thần không thể ngờ, nữ nhân hắn yêu cả đời, đến cuối cùng cũng cam tâm đi theo ta.
Sau khi ta phò tá Giang Vọng lên ngôi, ta trở thành Nhiếp Chính Vương đương triều.
Chức Vân có rất nhiều ý tưởng độc đáo, siêu thoát thế tục.
Ta giúp nàng ta từng bước hiện thực hóa.
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Trong một năm, đã mở nữ t.ử khoa cử, viện phúc lợi nhận nuôi nữ hài bị bỏ rơi, bãi bỏ không ít hủ tục.
Bình đẳng nam nữ nàng ta thường xuyên nhắc đến, cuối cùng sẽ dần dần thực hiện.
Giang Vọng luôn rất ngoan, ủng hộ tất cả chính sách của ta.
Nhưng đến sau khi trưởng thành, ánh mắt hắn nhìn ta càng ngày càng nóng bỏng, mê luyến.
Cuối cùng vào năm hắn mười tám tuổi, hắn ôm mạnh lấy eo ta.
Mượn rượu, vùi vào cổ ta, c.ắ.n yêu nũng nịu: "Tỷ tỷ, cho trẫm làm khách nhập phòng của tỷ, được không?"
Ta không từ chối, cũng không chiều theo.
Rèm giường buông xuống, khăn the bay lượn.
Nửa đêm, ta đứng dậy rời đi, Giang Vọng ôm ta từ phía sau luyến tiếc: "Tỷ tỷ, trẫm còn không quan trọng bằng quốc sự sao?"
Ta đưa tay vỗ nhẹ lên mặt hắn, giọng điệu thờ ơ không chứa tình dục:
"Biết tại sao ta chọn ngươi không? Bởi vì ngươi đủ ngoan ngoãn.
Giang Vọng ngươi nên hiểu, bên cạnh ta không thiếu đàn ông nịnh hót. Tình ái đối với ta mà nói, chỉ là gia vị."
Dù hắn là Hoàng đế, cũng không thể ngăn cản đạo lớn trong lòng ta.
Nếu không, ta cũng sẽ không vượt qua chông gai, từ bỏ tất cả, bước lên vị trí cao nhất này.
Ta nhớ lại chuyện cười Giang Thần từng nói—nữ t.ử dã tâm quá lớn, sẽ lưu tiếng xấu muôn đời.
Hắn nói sai rồi.
Nữ t.ử giám quốc, vẫn có thể phù trợ xã tắc, thiên hạ đại hưng.
Minh quân các đời làm được, ta Mạnh Xuất Nghi cũng làm được.
Hóa tiểu ái nam nữ, thành đại ái bảo vệ bách tính thiên hạ, mới là "đại đạo" ta theo đuổi không ngừng!
(Hết)