Mệnh Ta Không Do Trời

Chương 2: Tổ mẫu, để ta làm



Tháng Chạp giữa mùa đông, vó ngựa phóng nhanh làm tung lên bông tuyết trắng xóa.

 

Ta chưa kịp đợi lão Lục đến đã tự mình xông thẳng vào phủ Dục Vương, lần theo chỉ dẫn của những dòng chữ kỳ lạ, tiến thẳng đến gần viện Phù Dung.

 

Từ xa đã nghe thấy giọng một nha hoàn:

 

"Hách Gia Nghi, là Vương gia muốn phạt ngươi, không trách được tiểu thư nhà ta."

 

"Ngươi cứng đầu cứng cổ thế để làm gì, chỉ cần cúi đầu xin lỗi tiểu thư nhà ta, mọi chuyện chẳng phải đều vui vẻ rồi sao?"

 

"À đúng rồi, sáng nay phủ Hách gia có truyền tin, nói lão thái quân ngươi yêu quý sắp không qua khỏi, ngươi hẳn rất đau lòng nhỉ?"

 

Ta nhìn thấy Gia Nghi từ xa, nàng đang quỳ trong tuyết, chỉ khoác một lớp áo mỏng, toàn thân phủ đầy hoa tuyết lạnh lẽo.

 

Ban đầu cháu gái ta không hề nhúc nhích, nhưng khi nghe đến chuyện ta sắp tắt thở, Gia Nghi vô thức muốn đứng dậy, lại bị đám thị vệ phủ Dục Vương mạnh mẽ đè xuống:

 

"Vương phi, thời gian chưa hết."

 

Một đám nha hoàn, một lũ thị vệ, cũng dám đối xử với Gia Nghi như vậy?

 

Thật là thiên địa đảo lộn!

 

"Thả cháu gái ta ra!"

 

Ta quát vang, trường thương trong tay vẽ một đường cong sắc bén trên không trung, chuẩn xác xuyên thủng vai tên thị vệ.

 

Đám nha hoàn sợ hãi thét chói tai, vội vàng trốn sau lưng Lý Thư Dao, tiểu thiếp của Dục Vương.

 

Gia Nghi quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, cất tiếng gọi ta:

 

"Tổ mẫu!"

 

Nàng loạng choạng chạy về phía ta, vội vàng đỡ lấy thân thể ta đang thở gấp.

 

Ta nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, tim như thắt lại.

 

Cháu gái ngoan của ta, sao có thể để người ta giày vò đến nông nỗi này!

 

Cơn giận nghẹn trong n.g.ự.c còn chưa kịp trút ra, thì Lý Thư Dao đã tự mình dâng đầu tới:

 

"Lão thái quân, đây là phủ Dục Vương, không đến lượt người làm càn!"

 

Dùng Dục Vương để dọa ta?

 

Một kẻ hư danh mà cũng đáng để ta e sợ sao?

 

Ta sải bước tiến đến trước mặt Lý Thư Dao, giơ tay tát nàng ta một bạt tai vang dội:

 

"Chính phi còn chưa lên tiếng, một tiểu thiếp như ngươi kêu cái gì?"

 

Lý Thư Dao bị ta đánh đến ngây người, giọng run rẩy:

 

"Lão thái quân, cha ta là Thượng thư Bộ Hộ, ta và Dục Vương lại là thanh mai trúc mã, người dám động vào ta, chẳng lẽ không sợ liên lụy Hách gia?"

 

"Chỉ dựa vào ngươi mà muốn kéo Hách gia xuống nước?"

 

Ta rút trường thương cắm trên vai tên thị vệ ra, xoay ngọn thương, mũi thương nhắm thẳng vào cổ Lý Thư Dao:

 

"Đánh ngươi đã là nhẹ, hôm nay ta mà phế ngươi, bọn chúng cũng chẳng làm gì nổi ta!"

 

Lý Thư Dao kinh hoảng toan chạy, ta nhanh như chớp lia thương cắt một đường nơi mắt cá chân nàng.

 

Máu phun ra tung tóe, Lý Thư Dao ngã nhào xuống tuyết như một con ch.ó chết.

 

"Không được, tổ mẫu!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi ta định đ.â.m thêm một thương, Gia Nghi vội vàng kéo ta lại, ánh mắt nàng lén liếc ra cổng viện, thần sắc căng thẳng.

 

Thì ra, Thẩm Trì Dục đã tới.

 

Thẩm Trì Dục sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Gia Nghi, trước mặt ta ôm lấy Lý Thư Dao đang rúc vào lòng hắn:

 

"Lão thái quân, ái thiếp của bản vương, không cần người dạy dỗ."

 

Lý Thư Dao nằm trong n.g.ự.c Thẩm Trì Dục, giọng uất ức nghẹn ngào:

 

"Vương gia, nếu người đến chậm thêm chút nữa, thiếp đã c.h.ế.t trong tay Vương phi rồi."

 

Người ra tay rõ ràng là ta, vậy mà ả lại đổ hết tội lên đầu Gia Nghi.

 

Tâm cơ thâm hiểm như thế, bảo sao Gia Nghi không phải đối thủ.

 

Ta nheo mắt nhìn Thẩm Trì Dục, quả nhiên hắn tin lời Lý Thư Dao:

 

"Hách Gia Nghi, ngươi sao lại đố kỵ đến mức này?"

 

Gia Nghi mím chặt môi, không biện giải, chỉ đôi vai khẽ run lên, gương mặt tái nhợt trơ ra vô cảm.

 

Không.

 

Đây không phải là cháu gái ta!

 

Gia Nghi của ta, như ánh sao sáng, sao có thể vì một nam nhân mà tự làm nhục chính mình như vậy!

 

Ta nâng trường thương lên, đưa tới trước mặt nàng:

 

"Hách Gia Nghi, ngươi đã bao lâu không cầm thương rồi?"

 

Gia Nghi sững người, ngơ ngác nhìn trường thương.

 

Trước kia, ta cũng từng dạy nàng tập thương, nhưng sợ thiên hạ chê cười nàng thô lỗ, không cho nàng lộ diện trước người ngoài.

 

Nhưng hôm nay…

 

"Gia Nghi, cây thương này có thể c.h.é.m g.i.ế.c kẻ địch, cũng có thể cắt đứt tình duyên khốn khổ."

 

"Cầm lấy, rời khỏi phủ Dục Vương, theo tổ mẫu về nhà."

 

“Dù hắn thân phận tôn quý đến đâu, nàng ta xuất thân hiển hách thế nào, Hách gia tuyệt không có nữ nhi cam lòng chịu nhục dưới tay người khác!”

 

Ta nói một tràng dài, cơn ho dữ dội ập đến, Gia Nghi vội đỡ lấy ta.

 

Nhưng Lý Thư Dao lại thừa cơ châm chọc:

 

"Lão thái quân, tốt nhất người đừng c.h.ế.t ngay tại phủ Dục Vương, để lại xui xẻo."

 

Xui xẻo?

 

Vậy hôm nay ta sẽ nhuộm m.á.u phủ Dục Vương, cho nàng ta biết thế nào là xui xẻo!

Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ người ta, Gia Nghi đột nhiên siết chặt trường thương.

 

Ánh mắt nàng sáng quắc, giọng nói kiên định:

 

"Tổ mẫu, để ta làm."

Ta giao trường thương vào tay Gia Nghi.

 

Nàng đón lấy trường thương, không chút do dự, mũi thương như chớp lao thẳng về phía Thẩm Trì Dục.

 

Một thương đ.â.m trúng cánh tay hắn, m.á.u tươi lập tức nhuộm đỏ ống tay áo.

 

Thẩm Trì Dục giận dữ gầm lên:

 

"Hách Gia Nghi, ngươi điên rồi sao?!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com