Mệnh Ta Không Do Trời

Chương 5:



Không ngờ những dòng chữ kỳ lạ kia lại so với ta còn kích động hơn:

 

【Khóa mệnh đan! Lão thái quân uống khóa mệnh đan rồi!】

 

【Đây chẳng phải viên thuốc giữ mạng mà Gia Nghi uống ở kết cục sao? Có thể chống đỡ thêm bảy ngày, nhưng bảy ngày sau dù là thần tiên cũng cứu không nổi!】

 

【Ta khóc c.h.ế.t mất, lão thái quân thà lấy mạng mình đổi lấy cơ hội cho Gia Nghi...】

 

【Nhưng bảy ngày thì làm được gì? Bảy ngày có thể cứu được Gia Nghi sao?】

 

Bảy ngày.

 

Không phải bốc đồng.

 

Mà là cân nhắc kỹ càng.

 

Trang Trường Minh đã chẩn mạch cho ta.

 

Ba năm qua, Tần Sương Ngữ ngấm ngầm hạ độc, thân thể ta sớm đã như đèn cạn dầu, bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

 

Nếu không ăn khóa mệnh đan, e rằng còn chưa kịp bày bố mọi kế hoạch, ta đã tàn hơi mất mạng.

 

Trận chiến này, ta không thể thua.

 

Gia Nghi cũng không thể thua.

 

Vì vậy, ta phải lấy bảy ngày cuối cùng của mình để giành lấy thắng lợi.

 

Đổi lấy một con đường mới cho Gia Nghi.

 

Chỉ là, điều ta không ngờ tới …

 

Tin Gia Nghi phá thai, ngay hôm sau, đã truyền khắp toàn kinh thành.

 

Sóng gió nổi lên tứ phía.

 

Sáng sớm tinh mơ, Thẩm Trì Dục mang theo thái y viện và đám người ầm ầm kéo tới phủ Hách gia đòi người.

 

"Hách lão thái quân!"

 

Thẩm Trì Dục dẫn theo Thái y, khí thế ngùn ngụt, giọng lạnh như băng:

 

"Vương phi đâu?

 

Sao không ra gặp bản vương?"

 

Ta thong thả uống trà, giọng nhàn nhạt:

 

"Gia Nghi về nhà mẹ, tự nhiên cần phải nghỉ ngơi nhiều.

 

Vương gia nếu không có chuyện gấp, mời quay về.

 

Hách gia không tiện tiếp khách."

 

"Hách lão thái quân!"

 

Thẩm Trì Dục quát lớn, sát khí cuộn trào:

 

"Bản vương nể ngươi là trưởng bối nên nhẫn nhịn đôi phần.

 

Nhưng nếu ngươi dám giấu người, bản vương sẽ san bằng Hách gia!"

 

"Được thôi."

 

"Không đập phủ, ngươi là chó!"

 

Ta hừ lạnh một tiếng, tung người đứng dậy, đoạt lấy trường thương trong tay lão Lục, mũi thương chỉ thẳng vào mũi giày Thẩm Trì Dục.

 

"Thẩm Trì Dục!"

 

"Nếu dám bước vào nội viện nửa bước, hôm nay ta sẽ phế ngươi tại chỗ!"

 

Lời ta vừa dứt, thái y và lão Lục liếc mắt nhìn nhau, không dám khuyên can.

 

Thẩm Trì Dục không chỉ không giận, mà còn cười lạnh:

 

"Hách lão thái quân.

 

Gia Nghi hoài thai hoàng tôn, lại tự ý uống dược vật phá thai.

 

Tội này, đủ để tru di cửu tộc!

 

Nếu ngươi còn tiếp tay dung túng nàng, chẳng lẽ muốn Hách gia chôn theo?"

 

Ta nâng chén trà, ung dung đáp:

 

"Vương gia ăn nói phải có căn cứ.

 

Gia Nghi căn bản không mang thai, làm gì có chuyện hủy hoàng tôn?"

 

"Gia Nghi có thai hay không, thái y viện vừa bắt mạch liền rõ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Trì Dục cười lạnh, lướt ánh mắt sắc bén qua ta:

 

"Ngươi dám cản, ta sẽ tự mình vào viện mời người!"

 

"Đứng lại!"

 

Ta nắm chặt trường thương, bước lên chặn hắn lại.

 

Chính vào lúc đó, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên thương của ta.

 

Gia Nghi cười với ta, giọng ngọt ngào:

 

"Tổ mẫu, người thân thể yếu, đừng chấp nhặt với chó điên."

 

"Hách Gia Nghi!"

 

Thẩm Trì Dục nắm chặt tay, gân xanh nổi đầy trán.

 

Gia Nghi bình tĩnh tiến lên đối mặt với hắn, dáng lưng thẳng tắp như tùng như trúc:

 

"Nói ngươi là chó, ngươi không phục à?"

 

"Hách Gia Nghi, ngươi dám vô lễ với bản vương?"

 

Thẩm Trì Dục giận dữ rống lên.

 

Gia Nghi thong thả lấy ra một phong thư màu đỏ, đưa tới trước mặt hắn:

 

"Ngươi không cần nổi giận."

 

"Ta không còn là vương phi của ngươi nữa."

 

"Đây, là thư hòa ly."

 

Thẩm Trì Dục nhìn chằm chằm vào phong thư, ánh mắt tối sầm.

 

Trong nháy mắt, chút lý trí còn sót lại trong đáy mắt hắn cũng hoàn toàn sụp đổ.

 

"Người đâu!"

 

"Bắt Hách Gia Nghi về cho bản vương!"

 

【Xong rồi, Thẩm Trì Dục thật sự dắt trăm quân tới cướp người!】

 

【Sợ cái gì, Hách gia ai mà chẳng biết võ!】

 

【Nhưng quyền hành trong phủ giờ nằm trong tay Tần Sương Ngữ, nàng ta sẽ không dốc sức bảo vệ Gia Nghi đâu!】

 

【Không xong rồi! Lão thái quân đánh nhau với Thẩm Trì Dục rồi!】

 

【Thẩm Trì Dục vậy mà mạnh như vậy? Lão thái quân chẳng đỡ nổi mấy chiêu!】

Ta quả nhiên không địch nổi hắn.

 

Ta vốn đã suy kiệt, làm sao ngăn được một nam nhân trẻ tuổi lại mang hào quang nam chính.

 

Chỉ vài chiêu, ta đã bị hắn đánh ngã, trường thương cũng rơi vào tay hắn.

 

Thẩm Trì Dục trở tay, mũi thương sắc bén lạnh lẽo, hướng thẳng vào ta.

 

Nguy rồi!

 

Ngay lúc đó, Gia Nghi liều mình lao tới.

 

Một thương xuyên qua thân thể mềm mại của nàng.

 

Máu đỏ tươi chảy ra, thấm đẫm váy trắng tuyết.

 

"Thái y!"

 

Ta thét lớn, kéo thái y tới bên Gia Nghi.

 

Thái y run rẩy bắt mạch, sắc mặt tái nhợt nói:

 

"Vương gia, vương phi quả thật có hỉ mạch...

 

Nhưng giờ đứa bé không giữ được nữa..."

 

"Cái gì?!"

 

Thẩm Trì Dục toàn thân chấn động, mặt trắng bệch như giấy.

 

Ta lau nước mắt, ôm chặt Gia Nghi đang hôn mê vào lòng, căm hận nói:

 

"Nghe rõ chưa, Thẩm Trì Dục?

 

Là ngươi… chính tay ngươi đã g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con trong bụng Gia Nghi!"

 

"Ngươi lấy danh nghĩa hoàng tôn để áp bức nàng, ngươi lấy sinh mạng con ruột mình để trừng phạt nàng!"

 

Thẩm Trì Dục ngây người, ánh mắt trống rỗng nhìn ta bế Gia Nghi đi xa.

 

Hắn không còn sức để ngăn cản nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com