Mèo Con Không Say

Chương 14: Thảm hại ghê



Thang Tư cầm khẩu trang mà bác sĩ vừa đưa cho, vừa đi xuống cầu thang vừa chậm rãi đeo vào. Trong lòng lại nghĩ suy, rồi lại tự cào cấu mình như đang ở trong tù.

Xấu hổ quá! Khi nãy cậu đã hắt hơi rồi còn chảy cả nước mắt! Tuy chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi, nhưng cảnh tượng này trong lòng cậu bây giờ, còn thảm hại hơn cả việc hồi nhỏ mặc quần ngược và bị thầy cô nhắc nhở. Thang Tư không phải là người coi trọng thể diện nhưng lại rất xem trọng hình tượng của bản thân.

Là một tác giả, sẽ luôn có trong mình rất nhiều suy nghĩ lan man. Ví dụ như vô thức tưởng tượng suy nghĩ trong lòng người khác, phán đoán theo những đặc điểm hiện tại của họ về những gì họ có thể nghĩ hoặc có thể nói. Trước đây, khi viết một tác phẩm về bác sĩ, cậu đã tạo ra một nhân vật có tính cách mắc bệnh sạch sẽ.

Thật sự, cảm giác như có một chiếc boomerang quay lại đập ngay vào trán vậy.

Thang Tư gửi mèo ở bệnh viện, trả tiền đặt cọc, mua thuốc chống dị ứng ven đường, rồi bắt taxi về nhà. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên cậu chuyển đến nhà mới.

Dù là một ngày rất mệt mỏi nhưng Thang Tư dựa vào lưng ghế xe lại cảm thấy không hề mệt mỏi chút nào, tâm trạng rất nhẹ nhàng. Cảm giác như có ai đó đưa cho cậu một gói đồ, nói rằng bên trong là những thứ rất quan trọng, phải giữ thật cẩn thận. Vì thế cậu đi đi lại lại, nhìn xung quanh thật cẩn thận, bước đi vừa mệt mỏi vừa vất vả, đột nhiên có người nói với cậu rằng bên trong gói đồ đó chỉ là… những mẩu giấy vụn, chẳng có gì hết, muốn giữ lại thì giữ, muốn bỏ đi thì tùy ý.

Thang Tư luôn là người chú ý đến từng chi tiết, phóng đại mọi thứ. Vì hạnh phúc là điều rất hiếm hoi với cậu, nên cậu luôn sống trong lo âu.

Đối với một số người, cảm giác được cần đến có thể mang lại rất nhiều hạnh phúc. Vì vậy tối nay, cứu được con mèo nhỏ này, khiến cậu cảm thấy mình hình như vẫn còn có ích. Cậu không thích nhờ vả người khác, cũng không thích nợ ai, đồng thời cũng chẳng ai nhờ vả cậu điều gì, cứ thế sống lẻ loi, tách biệt với thế giới này. Đôi khi cậu cảm thấy mình như một người vô hình. Không ai cần cậu, cậu cũng không có giá trị.

Ít nhất là trong hôm nay, vào tối nay, cậu đã bắt đầu có một chút kết nối với thế giới này. Dù chỉ là một con mèo nhỏ, nhưng đó chính là một khởi đầu tốt. Dẫu cho cuối cùng, người cứu sống nó không phải là cậu mà là bác sĩ, nhưng ít nhất cậu cũng đã tham dự vào. Biết đâu, có lẽ Chúa cũng ghét sự cô đơn và không muốn con mèo dễ dàng mất đi mạng sống. Vì vậy đã sắp xếp cho hai kẻ cô đơn gặp nhau, tiếc là cậu lại bị dị ứng với lông mèo.

Chuyển nhà rất mệt nhưng việc sắp xếp nhà mới lại là một việc rất chữa lành. Khi được bao quanh nhà bằng những đồ vật quen thuộc sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn hơn. 

Trước khi đi ngủ, Thang Tư nhận được một tin nhắn WeChat từ bác sĩ Lý. Cậu hơi bất ngờ vì rất hiếm khi cậu nhận được tin nhắn từ người khác, ngoài những tin nhắn nhóm thì WeChat của cậu gần như không có tin nhắn riêng, tin nhắn này lại càng không thể ngờ tới. Tất nhiên, cũng có lý do là trong WeChat của cậu không có nhiều người.

Là một bức ảnh, bức ảnh mèo con đang ngủ.

Thật vất vả cho bác sĩ. Đã nửa đêm rồi, Thang Tư càng chắc chắn hơn về quyết định không muốn trở thành một “996 công nhân” của mình. Sau khi trả hết nợ, cậu cảm thấy nhẹ nhõm, vì bản thân không có tham vọng vật chất, sống là đủ. Thỉnh thoảng cậu cũng cảm thấy mình thiếu động lực, thi đậu trường tốt nhưng lại không tận dụng bằng cấp để tìm một công việc tốt nhưng khi hiểu rõ tình trạng thị trường lao động hiện nay và giá trị bằng cấp đang bị thụt giảm, Thang Tư quyết định tha thứ cho chính mình.

Cậu mở bức ảnh rồi phóng to ra xem, con mèo thực sự rất nhỏ, bộ lông có vẻ hơi xù lên, nửa người của nó được phủ bởi một chiếc chăn, bên cạnh là ngón tay của bác sĩ Lý trông rất dài, móng tay được cắt rất gọn gàng. Thang Tư chú ý đến chiếc nhẫn mà bác sĩ Lý đang đeo. Nó màu bạc, hình như là một chiếc nhẫn trơn.

Nói thật, hình ảnh của bác sĩ Lý trong lòng Thang Tư có hơi khác biệt. Dường như rất ít bác sĩ đeo đồ trang sức phức tạp trên người. Dù sao, đeo nhẫn cũng không có gì to tát, chắc là để ám chỉ rằng “hoa đã có chủ,” như một cách để từ chối đào hoa.

Nhưng mà việc hắn đeo khuyên tai khiến anh trông khác hẳn những bác sĩ khác. Thang Tư tinh mắt, nhận ra anh không chỉ có một lỗ tai, mà còn có hai lỗ trên sụn tai. Nếu không phải là vì chạy theo mốt hay cố tình tỏ vẻ, thì những người thích xỏ khuyên thường có một câu chuyện nào đó.

Thang Tư vừa cởi mở vừa bảo thủ. Do yêu cầu công việc, cậu từng hóa thân thành nhiều nhân vật nam giới. Trong quá trình đó, cậu thường gán những tính cách phù hợp với các đặc điểm ngoại hình khác nhau và điều này cũng dễ tạo ra những định kiến nhất định.

“Bệnh nghề nghiệp” lại phát tác, tính cách phán đoán ám muội của cậu xuất hiện trong đêm khuya. Mỗi lần như vậy, cậu đều suy đoán về những người trông có vẻ sẽ khiến công chúng quan tâm, qua đó tìm kiếm cảm hứng.

Những cá thể mâu thuẫn luôn cuốn hút nhất. Thang Tư tự cho là vậy. Sự tương phản chính là nét đẹp lớn nhất của một con người.

Nhưng giờ cậu buồn ngủ quá rồi, không thể tiếp tục phân tích sâu hơn, cần phải nhanh chóng tiến vào giấc mộng thôi! Vì vậy, cậu chọn một sticker cảm xúc để trả lời tin nhắn, rồi tắt điện thoại để chợp mắt. 

Lý Mại không có nhu cầu ngủ theo giờ giấc cố định. Giờ sinh hoạt của anh luôn lộn xộn. Vì vậy, nếu đôi lúc cảm thấy tinh thần vẫn ổn, anh sẽ tình nguyện ở lại trực đêm, như hôm nay chẳng hạn.

Khung trò chuyện trên điện thoại vẫn dừng lại ở bức ảnh vừa gửi đi.

Dù cả đời làm việc với động vật nhỏ, nhưng giờ đây gần như cả phòng khám chỉ còn mình anh là “sinh vật sống” đang thức.

Chiều nay anh uống cà phê. Kỳ lạ thật, tác dụng lần này rõ rệt hơn bình thường. Bác sĩ Lý của chúng ta cảm thấy hôm nay  bản thân phấn chấn hơn hẳn. Anh sợ tiếng thở của mình làm ồn đến những con vật đang ngủ say. Dù sao, thính giác của chúng rất nhạy, biết đâu còn có thể dựa vào nhịp thở của anh để đoán được tâm trạng.

Nghiên cứu động vật nhỏ thực sự là một quá trình cô đơn. Xét cho cùng thì khác giống loài không thể có sự giao lưu tinh thần theo đúng nghĩa, thường là phải “xuất” nhiều hơn “nhập,” tức là tự làm vui cho mình.

Có lẽ là do quá buồn chán, không có mèo nhỏ ở bên để trò chuyện, mọi người đều đã ngủ cả, người không ngủ thì chỉ có thể chơi điện thoại thôi.

Lý Mại không có sở thích kỳ lạ là rình mò cuộc sống của người khác, nhưng anh đã bấm vào trang cá nhân của Thang Tư trên mạng xã hội. Có một chút tò mò cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, người ta còn hắt hơi về phía anh.

Thôi được rồi, thất vọng thật.

Trang cá nhân chẳng có nội dung gì. Cũng có thể là vừa kết bạn xong thì đã bị xếp vào nhóm nhỏ nào đó rồi. Vừa nãy cậu trả lời tin nhắn bằng sticker, còn nhắn thêm một câu: “Ngày mai lúc nào cũng có thể đến xem mèo,” vậy mà không nhận được hồi âm.

Haiz, địa vị xã hội của bác sĩ thú y, cũng chỉ đến thế thôi.

Con người thường dễ buồn vu vơ trong đêm khuya. Giống như khi bố mẹ giới thiệu nghề nghiệp của anh với người ngoài, sẽ nói: “À! Làm bác sĩ đấy!” Sau đó sẽ nhận được câu khen ngợi: “Làm bác sĩ tốt quá ta!” Tốt nhất cuộc trò chuyện nên dừng lại ở đây.

Nhưng thường thì người ta sẽ hỏi tiếp: “Bác sĩ khoa nào vậy? Nội khoa hay ngoại khoa?” Lúc này bố anh thường chiến thuật lảng tránh, nói những chuyện không đâu. Nếu không tránh được nữa thì mới thú nhận: “Ờ thì, thực ra, con chúng tôi là bác sĩ thú y.” Rồi nhận lại câu đáp: “Ồ, vậy à.”

Dù sao thì trong vòng bạn bè của bố mẹ, anh đã bị coi là “lạc lối” nhiều năm rồi.

Anh không thể hiểu nổi, làm bác sĩ thú y thì sao? Bố mẹ cũng không thể hiểu nổi, bảo rằng anh đã từ bỏ một tiền đồ rộng mở, để chọn con đường có thể nhìn thấy kết thúc ngay từ đầu.

Lý Mại luôn nghĩ rằng, con người không nên lý tưởng hóa những con đường mà mình chưa từng đi qua. Tính đến hiện tại, anh vẫn kiên định với lựa chọn của mình. Với lại, nói đúng rồi đấy, anh chính là thích một cuộc sống có thể nhìn thấy tương lai trước mắt, an toàn và thực tế.

Ánh mắt anh lại dừng trên tên WeChat của chàng trai vừa nãy, một emoji hình kẹo bông gòn. Anh bấm vào trang cá nhân của cậu ta lần nữa, thấy dòng trạng thái cũng là emoji kẹo bông gòn đó.

Chú mèo trong lồng ấp bất ngờ trở mình, đuôi co giật một chút, đó là phản ứng khi nằm mơ, có lẽ đang mơ thấy mẹ.

Lý Mại đổi tư thế ngồi, chạm tay vào mũi mình, chợt nhớ lại lần Tết năm ngoái, cô em họ ở nhà làm kẹo bông gòn nướng. Ngọt lắm, mềm hơn loại chưa nướng, lại dễ tan nữa.

Rồi anh nghĩ đến hình ảnh của người kia, với chiếc mũi đỏ và đôi mắt đỏ hoe. Bất giác hắn liên tưởng được ngay. Khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, có chút buồn cười.

Vậy à?

Người sao tên vậy. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com