Mèo Con Không Say

Chương 2: Gia nhập giáo phái mèo



Thang Tư chạy xe máy về nhà theo đường cũ. Nếu nói rằng gió mùa thu là một liều thuốc xoa dịu tâm hồn, nó có lẽ sẽ thổi bay mọi nỗi lo lắng hỗn loạn của cậu, và sẽ giúp Thang Tư nghĩ rằng chuyện giữa hai người vẫn có thể cứu được, chưa đến mức phải từ bỏ nó.

Nhưng giờ đây, từng cơn gió lạnh lại như lưỡi dao sắc lẹm, cứa vào da, vào thịt, xuyên thẳng vào trái tim cậu.

Đột nhiên, những câu hỏi ngày xưa lại lũ lượt hiện lên trong tâm trí cậu:

Khi còn bé, cậu có nghe viện trưởng trại trẻ mồ côi nói rằng cậu là một đứa trẻ dễ thương, không khóc không quậy, ăn ngoan, sức khoẻ tốt. Vậy tại sao bố mẹ lại bỏ rơi cậu? Rõ ràng cậu chẳng bị khiếm khuyết gì, về cơ bản là một đứa trẻ hoàn toàn bình thường, tại sao lại không cần cậu? Họ đặt tên cậu là “Tư” với ý nghĩa “nhớ nhung”, thế, tình yêu ở đâu? Cậu thật sự khiến người ta ghét bỏ đến thế ư? Cớ gì lại như thế?

Thang Tư về nhà với đầu óc trống rỗng, cậu ngồi trước bàn máy tính, rút nốt nửa bao thuốc còn lại ra hút. Lòng cậu nghẹn lại, chẳng thể thở nổi.

Hút hết điếu này đến điếu khác nhưng cảm xúc lại chẳng được nicotine xoa dịu, mà ngược lại lại như lửa gặp gió, càng bùng lên dữ dội.

Bất chợt, cậu nảy ra một ý tưởng. Thang Tư liền nhanh chóng mở máy tính lên và bắt đầu gõ phím.

Bạn trai thì có thể tìm lại được, nhưng cảm hứng lại là thứ chỉ có thể tình cờ gặp, chứ chẳng thể cầu mong mà có.

Ngón tay cậu nhảy múa trên bàn phím, chỉ trong chốc lát đã viết xong một câu chuyện BE (Bad Ending) dài mười ngàn chữ. Trước giờ, tài khoản viết lách của cậu toàn là những câu chuyện thiên về hướng ngọt ngào, nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên cậu đăng một câu chuyện BE. Có lẽ fan sẽ tức giận đến mức muốn đuổi đánh nhưng lúc này cậu chẳng buồn quan tâm.

Mặc kệ, tui không vui thì mấy người đừng hòng hạnh phúc!

Thang Tư viết xong một kết thúc đầy bi thảm, nhân vật chính của câu chuyện đã chết tâm, cậu cũng chẳng khác gì.

Làm nghề viết truyện trên web toàn thời gian, trạng thái tinh thần của cậu lắm lúc cũng không ổn định. Thân là một “con ngựa làm thuê” ở dưới đáy xã hội, không có địa vị, thu nhập cũng chẳng ổn định, mỗi ngày vất vả gõ phím như nô lệ, áp lực đè nặng, mà vẫn bị người ta coi là vô công rỗi nghề.

Không hiểu sao, Thang Tư cảm thấy mình đối với ai cũng dễ tính nhưng riêng với Lý Mại thì lại vô cùng khó chiều. Cậu không thể chờ thêm được nữa. Thật sự cậu muốn hỏi ngay cho ra nhẽ, muốn phá hỏng chiếc Audi của anh, muốn xông tới bệnh viện của anh mà làm loạn, thậm chí muốn một đấm phá nát thế giới này!

Nhưng khi ngồi trước khung chat, sửa đi sửa lại tin nhắn, cuối cùng cậu chỉ gửi đúng bốn chữ: “Tôi muốn chia tay!”

Thang Tư không ngờ rằng mình sẽ kết thúc mối tình đầu theo một cách tồi tệ đến như vậy.

Viết thế này vào truyện chắc chắn sẽ bị độc giả ném đá. Thang Tư tức giận đến run tay. Điện thoại nắm chặt trong lòng bàn tay, màn hình giống như sắp bị bóp nát. Không biết Lý Mại sẽ trả lời thế nào? Anh vẫn còn đang cùng cậu hậu bối anh anh em em, hay đã lên giường rồi?

Bỗng, trong cơn bốc đồng, cậu đứng dậy khỏi ghế, mở cửa sổ sát đất và ném điện thoại xuống hồ nhân tạo phía dưới. Một tiếng “bùm” vang lên, chính xác rơi ngay xuống nước. Lúc này, cậu mới giật mình nhớ ra, đây có phải hành vi ném đồ từ trên cao không nhỉ…

Dù không đúng hoàn cảnh nhưng mà cảnh tượng này lại khiến cậu nhớ đến mấy bộ phim tình cảm rẻ tiền. Nữ chính ném nhẫn đính hôn xuống biển khi chú rể bỏ trốn, rồi lại vội vàng nhảy xuống nhặt lên.

Chỉ là điện thoại mà thôi, không phải nhẫn kim cương, cũng không phải bảo vật quý báu gì. Phía dưới cũng chẳng phải đại dương mênh mông. Cậu cũng không có ý định xuống nhặt, trời lạnh thế này cơ mà.

Sau khi ném điện thoại, Thang Tư cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Cậu nghĩ Lý Mại chắc cũng, không đến nỗi đi ngoại tình đâu. Dù sao đã bên nhau ba-bốn năm rồi, cậu vẫn hiểu được phần nào con người của anh. Hơn nữa, cậu hậu bối kia hình như chỉ dựa vào vai Lý Mại mà khóc. Biết đâu, người ta thực sự có chuyện gì đau buồn lắm cần ôm một cái an ủi thì sao?

Chết tiệt, cậu ghét nhất kiểu người không biết giữ khoảng cách. Muốn khóc thì tựa vào vai tôi mà khóc này, vai đàn anh thì ấm lắm hả? Tôi hỏi cậu đấy?

Trong lòng Thang Tư đang cân nhắc xem liệu có phải cậu đang vô thức tìm cớ để bao biện cho Lý Mại hay không. Nhưng càng nghĩ, cậu càng không hiểu rõ nổi suy nghĩ của chính mình.

Thôi, đợi anh về rồi tính.

Đêm nay cậu chắc chắn không thể ngủ được. Thang Tư không biết liệu Lý Mại đã đọc tin nhắn của cậu chưa. Đột nhiên cậu thấy hơi hối hận. Chuyện chia tay chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy sao? Còn nữa, Lý Mại lúc lái xe mà vội thì tay lái rất ẩu, chuyện này làm Thang Tư cảm thấy rất lo lắng. Có một lần, khi Lý Mại tăng ca, cậu đột ngột bị đau ruột thừa. Ở Bắc Kinh, cậu không có bạn bè thân thiết, lại là trẻ mồ côi nên đương nhiên không người thân. Hôm đó, Lý Mại đã báo trước là sẽ về trễ vì có ca phẫu thuật quan trọng.

Nhưng đến lúc đau đến không chịu nổi, cậu phải tự gọi xe cấp cứu. Khi vào viện, thủ tục phẫu thuật yêu cầu có người nhà ký tên. Bất đắc dĩ, cậu mới gọi điện cho Lý Mại. Nghe giọng bên kia có vẻ vừa mới xong ca mổ, anh nghe vậy đã vội vàng lái xe chạy đến. Trên đường ddi còn đâm vào tường, may mà xe bền, không thì chẳng biết ai nhập viện trước ai đâu.

Thang Tư ngồi lại trước bàn máy tính, kiểm tra xem câu chuyện BE vừa đăng có ai bình luận không. Cậu rất thích đọc bình luận của độc giả, có lẽ vì ngoài đời không có bạn bè, nên những bình luận ấy mang lại cho cậu cảm giác được công nhận. Dĩ nhiên, không thể tránh khỏi bình luận tiêu cực, kiểu như “nhàm chán,” “đường công nghiệp,”… Cậu thừa nhận mình khá dễ tổn thương. Thấy bình luận ác ý, cậu sẽ buồn, vừa nghĩ: “Họ chẳng hiểu được sự hài hước của mình,” vừa tự trách: “Chắc mình viết dở thật.” Nhưng không có bình luận gì thì cậu còn buồn hơn.

May mà tài khoản lớn vẫn có lượng độc giả ổn định. Ngay cả truyện kết BE bị ghét đêm khuya này cũng đã có đến mấy trăm bình luận.

Độc giả 1: “Marshmallow, tôi tuyên bố cậu không phải là một viên kẹo bông nữa, mà là một ly cà phê đen độc hại!”

Độc giả 2: “Tôi bỏ theo dõi đây, tác giả chắc chắn bị ai nhập rồi. Có quản trị viên nào xử lý không?”

Độc giả 3: “Giết tui thì cậu được gì cơ chứ…”

Độc giả 4: “Tui là một cô bé rất yếu đuối mà? Sao tui lại đọc truyện này trước khi ngủ cơ chứ?”

Độc giả 5: “Tác giả IP ở Bắc Kinh, chỗ nào vậy? Nhà tôi có nhiều dao lam lắm, cậu liệu mà cẩn thận.”

Cái bút danh Marshmallow này thực ra là Thang Tư đặt đại khi đăng ký tài khoản.

Cũng chẳng có ý nghĩa gì quá đặc biệt, đơn giản là vì cậu thích ăn kẹo bông nướng. Lúc nhỏ ở trại trẻ mồ côi, từng có một cặp vợ chồng trẻ đến thăm cậu, họ mang theo kẹo bông nướng. Nhận ra cậu rất thích ăn, họ còn nói lần tới sẽ mang thêm nhiều nữa. Thang Tư cứ thế mong ngóng, nhưng rốt cuộc chỉ được ăn đúng một lần ấy.

Về sau, viện trưởng bảo rằng cặp đôi đó có lẽ đã quên mất cậu, khuyên cậu đừng đợi nữa.

Nhưng Thang Tư là một đứa trẻ có trí nhớ rất tốt.

Xem đi xem lại toàn bình luận không mấy dễ chịu, Thang Tư cũng coi như nghe lời khuyên của độc giả, quyết định khóa bài viết. Đã không được độc giả yêu thích, cậu nghĩ tốt hơn hết là đừng để người khác nhìn thấy tác phẩm ra đời trong cơn điên đêm khuya của mình nữa.

Nhưng cậu không biết rằng việc khóa truyện còn gây ra tổn thương lớn hơn với độc giả. Một độc giả vừa đọc xong vui vẻ muốn chia sẻ lại nhận ra bài bị khóa, bạn có hiểu được nỗi đau khi người khác đọc xong, cảm thấy cực kỳ thích thú rồi kể cho bạn nghe, nhưng bạn lại không đọc được không? Điên cuồng lùng sục khắp nơi trên mạng như chuột tìm trái dưa giữa ruộng vậy!

Thang Tư đang điều khiển chuột, chuẩn bị khóa truyện thì bỗng thấy ngực ngứa râm ran, như có thứ gì đó cào nhẹ. Cậu không nhịn được mà ho vài tiếng, không biết có phải là ảo giác không, nhưng dường như cậu vừa phun ra vài sợi lông vàng óng.

Thang Tư lại cảm thấy tay mình hơi mất lực, đến mức gõ phím cũng khó khăn. Chuyện gì đây? Viêm gân cơ à? Không thể nào, rõ ràng cậu đâu có viết đến chục ngàn chữ.

Sự việc bắt đầu diễn biến theo một hướng khó nói. Cơn ngứa ở ngực lan dần đến cổ họng, khiến Thang Tư ho dữ dội. Sau đó, tầm nhìn của cậu bị thu hẹp lại, chữ trên màn hình trở nên mờ nhòe, dường như còn mất cả màu sắc, chỉ còn một khoảng xám xịt. Nhưng kỳ lạ thay, thính giác của cậu lại nhạy bén hơn. Rõ ràng đang là rạng sáng, vậy mà cậu lại cảm thấy ồn ào vô cùng. Hơn nữa, sao mùi khói thuốc lại trở nên nồng đến như vậy, khiến cậu váng đầu như bị say xe?

Ánh mắt của Thang Tư chợt liếc xuống bàn tay mình — làm thế nào mà nó biến thành… chân mèo rồi?

Chuyện gì đây? Thang Tư không thể tin được dụi mắt nhưng cảm giác từ tay không phải là da, mà là lông.

Trên sàn gạch sáng bóng, hình ảnh phản chiếu lại là một sinh vật giống mèo.

Cậu… biến thành… một con mèo rồi!

Là vì viết truyện kết BE mà bị nguyền rủa thành mèo, hay vì chia tay bác sĩ thú y mà bị các “đại nhân mèo” trừng phạt? Nói tóm lại, tôi sai rồi!

Thang Tư, 24 tuổi, nam giới, tốt nghiệp đại học chính quy 211, làm nghề tự do, không có tiền án, không thói quen xấu, giờ đây mất đi hình hài con người, gia nhập giáo phái mèo!

Vốn là người dễ thích nghi, Thang Tư chỉ mất 5 phút để chấp nhận chuyện này. Dù sao thì cậu cũng là tác giả tiểu thuyết mạng, đã đọc qua không ít thể loại truyện xuyên không kỳ quái, nhưng bản thân cậu chưa từng viết thể loại truyện như thế, nên rất có thể cậu đã xuyên vào tác phẩm của ai đó.

Làm ơn, nếu được, hãy cho cậu thử trải nghiệm một cuộc đời mở hack!

Ôi trời, biến thành mèo rồi thì còn gõ chữ kiểu gì, giấy xin nghỉ phép cũng chưa kịp đăng!

Thang Tư ngồi xổm trên ghế máy tính, nhìn ngắm cơ thể mình, theo bản năng lè lưỡi thử li.ếm một cái. Bộ lông sạch sẽ và thơm tho, chứng tỏ cậu  vẫn chưa thúi! 

Ngay sau đó, Thang Tư thử bước một chân trước, tạo dáng như lính chuẩn bị xung trận, tiến lên thêm một bước, đẩy mạnh chân sau nhảy xuống ghế. Khi tiếp đất, cậu đứng không vững, nghiêng người lăn một vòng. Cũng không đau lắm, vì lớp thịt đủ dày.

Thang Tư vội chạy tới gương soi toàn thân để xem mình trông ra sao. Đến gần gương, cậu hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân rằng dù sao làm mèo cũng dễ thương mà, không cần quá coi trọng ngoại hình, xấu cũng chẳng sao.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn rõ diện mạo mình sau khi biến thành mèo. Theo đánh giá của bản thân, khuôn mặt xem ra tạm ổn, nhưng chân lại quá ngắn. Làm sao từ chiều cao 1m81 mà biến thành mèo lại ngắn như vậy? Biến hình theo tiêu chí gì đây? Chân có thể dài thêm không?

“Đinh!”

Tiếng thang máy ngoài hành lang vang lên. Dựa vào bước chân dồn dập, hỗn loạn, cậu đoán chắc là Lý Mại đã về.

Thang Tư bỗng cảm thấy lúng túng và có chút tội lỗi, giống hệt cảm giác hồi tiểu học. Khi đó, trong lớp có một chiếc bàn cuối để mọi người để bình nước. Các bạn khác đều có bình nước rất đẹp, khiến cậu vô cùng ngưỡng mộ.

Một lần tan học, Thang Tư đi lấy bình của mình thì thấy một bạn nào đó để quên bình nước rất đẹp. Vì tò mò, cậu không kiềm chế được mà cầm lên ngắm nghía, đúng lúc này giáo viên chủ nhiệm đi qua và nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu. Thang Tư không biết nói sao, cũng không có ý định trộm cắp, chỉ đơn thuần là tò mò, nhưng không muốn giải thích, mặt nóng bừng lên vì xấu hổ.

Cảm giác hổ thẹn và thiếu tự tin từ sâu trong tâm thức lúc đó giống hệt bây giờ.

Giờ đây, khi biến thành mèo, nếu chỉ có mình thì cũng không sao, cùng lắm thì tự sinh tự diệt. Nhưng bên cạnh cậu còn có Lý Mại, làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Phản ứng đầu tiên của cậu là cho rằng đây thuộc về lỗi của mình, cảm thấy áy náy vì đã biến thành mèo, không biết làm sao để đối mặt với bạn trai.

Dù sao, cậu cũng vừa mới đề nghị chia tay, chẳng biết Lý Mại còn yêu mình không. Giờ lại biến thành mèo, không thể nói chuyện, không biết làm mèo như thế nào.

Làm sao để sống sót ở Bắc Kinh rộng lớn, với rất nhiều mèo? Ai sẽ có lòng tốt nuôi cậu? Nhỡ gặp phải người xấu thì sao? Sống lang thang thì biết dựa vào ai? Và thêm nữa, cậu không muốn ăn chuột! Chân quá ngắn, chạy không nhanh, liệu có bị cô lập không? Nếu Lý Mại lát nữa đuổi mình đi thì sao?

Làm mèo sao lại nhiều chuyện để suy nghĩ thế này?

Tâm trí Thang Tư rối như cuộn len. Nếu có thể, cậu muốn biến thành một viên kẹo bông, sau đó bị ném vào nước, tan biến thật nhanh, không ai tìm thấy.

Vậy nên khi Lý Mại mở cửa bước vào, Thang Tư “vụt” một cái trốn vào góc, không để hắn nhìn thấy mình. Giống như trốn đi thì có thể che giấu giúp cậu sự thật là cậu đã biến thành mèo. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com