Tôi nhảy phắt lên bàn, gào lên "Meo meo" với anh ta.
Nhà văn còn chưa nói thích anh ta, dựa vào đâu mà anh ta dám hôn cô ấy!
Ví như nhà văn thích tôi chẳng hạn, nên cô ấy mới hôn tôi đó thôi.
Tôi không tài nào hiểu nổi cái thứ gọi là "tâm đầu ý hợp" của loài người.
Thế giới của mèo chúng tôi rộng lớn lắm. Nào là hương cỏ ướt át thoảng trong gió, nào là chim non đậu trên cành cao, nào là bướm lượn trên hoa, nào là lũ chuột già lén lút mò ra lúc nửa đêm, còn cả đám chó vàng đáng ghét nữa.
À mà, còn có cả nhà văn nữa chứ.
Cô ấy là tín đồ trung thành nhất của tôi đó.
Họa sĩ thì không tính, anh ta toàn gọi tôi là mèo mập thôi.
Nhà văn và họa sĩ yêu nhau rồi.
Trong khu chung cư này, có mấy chuyện giấu được ai đâu, chẳng mấy chốc mà ai cũng biết tỏng.
Nhà văn thấy khó hiểu, sao mọi người biết chuyện cô và họa sĩ yêu nhau, ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ vậy nhỉ?
Cô bé nhà bên còn lén la lén lút hỏi nhỏ cô, phải kiếm được bao nhiêu tiền mới nuôi nổi họa sĩ vậy?
Chuyện xưa kia họa sĩ mặt dày đòi ăn bám vì dạ dày yếu vẫn còn lan truyền ầm ĩ.
Đến nỗi hình tượng của nhà văn giờ cũng bị ảnh hưởng theo luôn.
Họa sĩ chẳng những không thanh minh, mà còn lấy đó làm tự hào nữa chứ.
Thế là mấy bà cô trong khu chung cư liền ra sức khuyên nhủ nhà văn: "Mấy thằng lãng tử đó không thay đổi được đâu con ơi, đừng để nó lừa cho đến khi tiền mất tật mang đó!"
Họa sĩ: "..."
Anh ta phải ra sức giải thích với nhà văn mãi mới thôi.
10
Tôi vẫn ngày ngày mang hoa đến tặng nhà văn.
Ngoài khu chung cư có một công viên, hoa ở đó cũng đẹp lắm.
Hôm nọ, cô ấy nhận hoa từ tôi, vừa xoa đầu tôi vừa nói một câu: "Bé cưng à, hay là chị đặt cho em một cái tên nhé?"
Tên ư?
Nhưng mèo có cần tên đâu chứ.
Dạo gần đây họa sĩ rất thích mặc áo sơ mi trắng. Anh ta đi tới ngồi xổm xuống gãi gãi cằm tôi, cười khẽ: "Tên gì mà tên, cứ gọi mèo mập là được rồi."
"Meo!"
Anh ta bị nhà văn véo cho một cái, bị véo mà vẫn cười toe toét được mới hay.
"Gọi là Phúc Phúc nhé, được không?" giọng nhà văn hớn hở, "Bé cưng, chị mong em làm một chú mèo thật nhiều phúc khí."
Phúc Phúc.
Cũng không tệ.
Tuy rằng mèo không cần tên, nhưng nhà văn là tín đồ thành kính nhất của tôi, tôi bằng lòng chấp nhận cái tên mà cô ấy đặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng họa sĩ lười biếng vọng tới: "Vậy anh là gì, anh không phải bé cưng à?"
Đồ trẻ con!
Tôi không thường xuyên ngủ lại nhà nhà văn, ban đêm là thời gian thích hợp để mèo đi săn mồi mà.
Nhưng lâu dần thành quen, tối đến tôi thỉnh thoảng sẽ ngủ lại khu vườn nhỏ của họa sĩ. Anh ta còn xây cho tôi một căn nhà mèo nhỏ trong vườn nữa.
Bên cạnh nhà mèo còn có đồ ăn, thỉnh thoảng sẽ có vài chú mèo khác ghé qua.
Tôi không ngại chia sẻ với mèo khác, nhưng mèo nào dám đuổi tôi đi thì sẽ lãnh trọn một bộ mèo quyền của tôi đó.
Tôi đây, mèo lực lưỡng!
Cuộc sống ở khu chung cư Ánh Dương thật là dễ chịu, một chú mèo không cần đi làm không cần đi học đúng là hạnh phúc mà.
Vì mới hôm trước thôi còn có một đứa trẻ ngồi xổm trước mặt tôi khóc lóc bảo muốn phá sập trường học kia kìa.
Bọn nhóc vừa sụt sịt vừa bị người lớn lôi đi học, cứ như thể trường học là hang hùm miệng sói vậy.
Nhưng con người kỳ lạ thật đó.
Người ta chửi rủa trường học từ khi còn bé tí cho đến tận hai ba mươi tuổi, nhưng đến khi rời khỏi trường rồi, lại không kìm lòng được mà nhớ nhung.
11
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Khu chung cư Ánh Dương dưới sự quan tâm chiếu cố của tôi vẫn giữ được vẻ bình yên như mọi ngày.
Mùa đông đến rồi.
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa.
Khi tuyết trong khu chung cư chưa được dọn sạch, dấu chân mèo của tôi sẽ in khắp mọi nơi.
Vườn hoa nhỏ của họa sĩ nhiều hoa không còn nở rộ nữa, chỉ có mấy khóm hoa anh ta trồng trong nhà kính là vẫn còn tươi thắm.
Không phải ngày nào tôi cũng tìm được hoa để tặng nhà văn, thế nên đôi khi tôi sẽ tặng cô ấy một viên đá cuội tròn trịa.
Họa sĩ nhiều lúc khó hiểu ngồi xổm trước mặt tôi chọc chọc đầu tôi: "Sao cô ấy chỉ thích mấy cục đá vớ vẩn mày tặng thế, kim cương anh tặng không lấp lánh bằng à?"
Anh ta không hiểu rồi.
Quà mèo tặng cho tín đồ, ý nghĩa khác lắm.
Họa sĩ giàu lắm đó, anh ta cũng có nhiều người hâm mộ như nhà văn vậy.
Lúc nào cũng có người gọi điện thoại hối anh ta viết truyện tranh.
Thế là, có một khoảng thời gian, bàn phím của nhà văn cứ gõ lạch cạch suốt ngày, họa sĩ thì nhốt mình trong thư phòng cả ngày không thấy mặt mũi đâu.
Mùa đông lông tôi xù hơn, chuyện này đối với mèo mà nói thì bình thường thôi.
Kết quả họa sĩ lại bảo: "Mèo mập, trông xa xa nhìn mày cứ như một cục bông đen nhỏ tròn vo ấy."
Sao người ta có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy chứ?
Nhà văn sợ tôi lạnh, mua cho tôi áo len nhỏ.
Mèo không thể phụ lòng tốt của tín đồ được, tôi miễn cưỡng cho cô ấy mặc, ai dè áo mua nhỏ quá, mặc không vừa.
Họa sĩ cười đau cả bụng.
Hôm nay vẫn là một ngày ghét họa sĩ.