Thấy Bách Lý Hồng Trang lập tức hiểu được ý nghĩ của mình, trong lòng Đế Bắc Thần không khỏi thầm tán thưởng, “Nương tử thật đúng là thông minh.”
“Hiện giờ nàng ta đã cùng đường bí lối, không nghĩ ra được cách nào đối phó ta, cho nên mới làm càn như vậy.
Chàng cứ tính sao thì làm vậy, chỉ cần nàng ta không trêu chọc đến ta là được, còn nếu đã trêu chọc đến ta, ta tự nhiên cũng sẽ không khách khí.”
Bách Lý Hồng Trang nhún vai, thần sắc điềm nhiên mà bình tĩnh.
Nàng hiểu nguyên nhân khiến Đế Bắc Thần khó xử, địa vị của Đại trưởng lão ở Thiên Cương Tông vô cùng vững chắc, Hàn Khê Linh lại là cháu gái ruột của ông, hắn tạm thời chỉ có thể trừng phạt nàng ta, chứ không thể đuổi đi được.
Dù sao, vấn đề mà Đế Bắc Thần cần giải quyết trước tiên chính là hai vị điện chủ Tiêu Hoằng Chấn và Khương Nghị.
Còn những chuyện khác, tạm thời phải gác lại.
Kiếp trước thân là gia chủ thế gia, nàng đối với loại cục diện này vô cùng rõ ràng, nàng tự nhiên sẽ không làm khó Đế Bắc Thần.
Bởi vì, nàng tin tưởng hắn.
Nghe Bách Lý Hồng Trang nói, Đế Bắc Thần cũng hiểu được sự ủng hộ của nàng dành cho mình, trong lòng dâng lên một trận cảm động, vòng tay ôm lấy nàng cũng bất giác siết chặt hơn vài phần, hận không thể trực tiếp đem nàng hòa vào xương cốt.
“Nương tử, ta yêu nàng.”
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn mà đầy từ tính vang lên bên tai Bách Lý Hồng Trang, thân hình vốn điềm nhiên tùy ý của nàng bất giác cứng lại vài phần, gương mặt xinh đẹp cũng một trận nóng bừng.
Ba chữ này luôn mang theo một loại ma lực không nói nên lời, và khi được nói ra từ miệng của Đế Bắc Thần lại càng khiến người ta say đắm, khó có thể tự chủ.
Cảm nhận được sự thay đổi của Bách Lý Hồng Trang, Đế Bắc Thần không khỏi đứng đối diện nàng, gương mặt ửng hồng của nàng càng thêm một tia vũ mị của tiểu nữ nhân.
“Nương tử, từ trước đến giờ nàng chưa từng gọi ta một tiếng tướng công, hay là gọi một tiếng cho ta nghe thử xem?”
Bách Lý Hồng Trang hơi giật mình, tuy trong lòng nàng đã công nhận Đế Bắc Thần là người sẽ nắm tay mình cả đời, nhưng hai chữ này thật sự không nói nên lời.
“Nương tử, gọi một tiếng thôi!”
Đế Bắc Thần đưa ra một ngón tay, chớp chớp mắt với Bách Lý Hồng Trang, thần sắc lộ ra vài phần khát khao.
“Không nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bách Lý Hồng Trang quay người đi, đưa lưng về phía Đế Bắc Thần, nàng thật sự không chịu nổi bộ dạng trêu chọc này của hắn.
“Gọi một tiếng thôi, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu.”
Ý cười trên khóe môi Đế Bắc Thần càng thêm rạng rỡ, hắn thật sự rất muốn nghe một tiếng.
“Không gọi.”
“Nương tử, một tiếng thôi mà.”
“…”
“Nương tử, vi phu muốn nghe.”
“…”
“Nương tử.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Tướng công.”
Theo một tiếng nói rất nhỏ vang lên, Đế Bắc Thần kinh ngạc nhìn Bách Lý Hồng Trang, gương mặt tuấn tú lộ ra niềm vui khôn tả.
“Nương tử, nàng vừa nói gì thế?”
Bách Lý Hồng Trang liếc Đế Bắc Thần một cái, nàng đã nói rồi đấy thôi.
“Nương tử, nàng lặp lại lần nữa được không?”
Đế Bắc Thần nắm chặt hai tay Bách Lý Hồng Trang, một đôi mắt sáng lấp lánh rực rỡ, phảng phất như dải ngân hà lộng lẫy, sáng lạn và tràn đầy mê lực.
Bách Lý Hồng Trang vốn định lườm Đế Bắc Thần một cái rồi không thèm để ý nữa, nhưng sau khi nhìn thấy niềm vui và sự khát khao trong mắt hắn, lòng nàng không khỏi rung động, “Tướng công.”
Lần này, Đế Bắc Thần đã nghe rõ ràng, lập tức kích động mà bế bổng Bách Lý Hồng Trang lên, trực tiếp xoay mấy vòng tại chỗ, “Ha ha ha.”
Trong hoa viên, tiếng cười phóng khoáng của Đế Bắc Thần vang vọng khắp nơi, tất cả những đóa hoa dường như cũng có thể cảm nhận được niềm vui của hắn.
Hắc Mộc, Hắc Minh và những người khác ẩn mình trong bóng tối sau khi nhìn thấy cảnh này cũng lần lượt quay người đi, nhưng trên mặt lại đồng loạt hiện lên ý cười.