Bên ngoài di tích rộng lớn khổng lồ này, một lớp ánh sáng vàng nhạt mờ ảo, gió nhẹ thổi qua, hiện ra những gợn sóng d.a.o động.
Chẳng qua, chính lớp ánh sáng trông rất dễ vỡ này lại vô cùng cứng rắn.
Trong quá trình chờ đợi cấm chế tan biến, không ít tu luyện giả đã thử mạnh mẽ phá vỡ lớp cấm chế này, nhưng cuối cùng đều phải bất lực quay về.
Cấm chế mà chủ nhân của di tích đã bày ra căn bản không phải dễ dàng phá vỡ, uy lực của nó vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.
"Tòa di tích này thật là khổng lồ!"
Hạ Chỉ Tình không khỏi đứng dậy, nhìn di tích khổng lồ trước mắt, trên mặt hiện đầy vẻ cảm khái.
Lúc trước vì đến vào ban đêm, nàng đã không cẩn thận quan sát tòa di tích này, bây giờ nhìn kỹ lại, nàng mới cảm nhận được sự chấn động to lớn đó.
Trên mặt nhóm người Cung Thiếu Khanh không hẹn mà cùng hiện lên vẻ kinh ngạc, thực lực của những cường giả này thật khó lường.
Chỉ riêng việc tạo ra một tòa di tích như vậy đã tốn không ít công phu, huống chi là truyền thừa trong đó.
"Di tích càng lớn, nguy hiểm bên trong cũng càng lớn, mọi người cần phải hết sức cẩn thận."
Mặc Vân Giác thấy mọi người đang chìm đắm trong sự rộng lớn của di tích, hắn không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Đôi mắt phượng của Bách Lý Hồng Trang hơi nhướng lên, lãnh đạm liếc nhìn Mặc Vân Giác một cái. Xem ra, Mặc Vân Giác đối với di tích này cũng có hiểu biết nhất định.
Cảm nhận được ánh mắt của Bách Lý Hồng Trang, Mặc Vân Giác vẫn mỉm cười nhạt: "Sự nguy hiểm của viễn cổ di tích, rất nhiều sách cổ đều có ghi lại."
Nghe vậy, nhóm người Hạ Chỉ Tình đồng loạt gật đầu, viễn cổ di tích vốn là một tồn tại vô cùng đáng gờm, nhưng đối với họ, điều quan trọng hơn là có mạng để nhận được bảo vật bên trong.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bách Lý Hồng Trang đ.á.n.h giá xung quanh đám tu luyện giả, khi bầu trời trở nên sáng hơn, dung mạo của rất nhiều người cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chủ nhân, Hàn Khê Linh đó đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, có thể nào là không đến không?"
Tiểu Hắc nhíu mày, theo lý mà nói, một cơ hội tốt như vậy, Hàn Khê Linh không thể nào không đến.
Nhưng, di tích sắp mở ra rồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì của Hàn Khê Linh, điều này thật quá kỳ lạ.
"Với mức độ đáng ghét của Hàn Khê Linh, biết đâu trong mấy tháng qua đã đắc tội với một số tu luyện giả mạnh mẽ, đã trực tiếp đi gặp Diêm Vương rồi cũng không chừng." Tiểu Bạch nói.
Đôi mắt phượng sâu thẳm như đầm nước lóe lên tia suy tư, Bách Lý Hồng Trang nhíu mày, tình hình trước mắt không ai có thể kết luận được.
"Chỉ cần Hàn Khê Linh chưa chết, ở trong tiểu thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải!"
Giọng Bách Lý Hồng Trang lạnh băng, từ lúc quen biết Hàn Khê Linh đến bây giờ, mâu thuẫn giữa họ đã ngày càng kịch liệt.
Nếu đợi đến lúc trở về Thiên Cương Tông mới giải quyết thì không nghi ngờ gì sẽ trở nên khó khăn hơn, có sự tồn tại của đại trưởng lão, địa vị của Hàn Khê Linh sẽ không dễ dàng bị lung lay.
Cho nên, giải quyết Hàn Khê Linh ngay trong đại tái sát hạch này mới là biện pháp tốt nhất.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cùng gật đầu: "Ông trời có mắt, sẽ không để cho nữ nhân đó tiếp tục tiêu d.a.o đâu."
"Nhìn kìa, cấm chế đã ngày càng mờ nhạt rồi!"
Lúc này, một giọng nói kinh ngạc vui mừng truyền vào tai mọi người.
Ngay sau đó, không ít bóng hình đang ngồi trên mặt đất đồng loạt đứng dậy, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào lớp cấm chế đang không ngừng d.a.o động.
Trong ánh mắt của mọi người, chỉ thấy màu sắc của lớp cấm chế vàng kim ngày càng mờ nhạt, gợn sóng năng lượng cũng dần yếu đi, rõ ràng là dấu hiệu sắp hoàn toàn tan biến.
Trong phút chốc, không ít tu luyện giả đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi lớp cấm chế đó hoàn toàn tan biến, họ sẽ nhanh chóng tiến vào di tích!