“Ta đã biết mấy kẻ này đi vào là để nộp mạng mà!”
“Tòa di tích này quá khó đối phó, căn bản không vào được, còn mong gì bảo vật nữa?”
Mọi người bất đắc dĩ thở dài, họ vốn nghĩ rằng mình gặp được cơ hội ngàn năm có một này là một vận may lớn, ai ngờ tình hình thực tế lại như thế này.
Sắc mặt Hiên Viên Hoàn trở nên khó coi, không ngờ Bách Lý Hồng Trang thật sự đã xảy ra chuyện.
Nói cho cùng, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, hắn thật sự không muốn thấy Bách Lý Hồng Trang gặp chuyện không may, chỉ mong nàng có thể sống tốt.
Sắc mặt Bách Lý Hạo Hiên cũng thay đổi vài phần. Dù hắn rất có thành kiến với Bách Lý Hồng Trang, nhưng cũng không ngờ nàng lại bỏ mạng trong di tích như vậy, thật khiến người ta bàng hoàng.
“Ha ha, Bách Lý Hồng Trang đúng là tự tìm đường chết!”
Trên mặt Ô Nguyệt Hâm lộ ra nụ cười vui sướng, sự khó chịu khi nhìn thấy Bách Lý Hồng Trang ban nãy đã tan biến theo cái c.h.ế.t của nàng.
“Trời thật có mắt, không cần chúng ta ra tay, Bách Lý Hồng Trang cũng đã tự mình c.h.ế.t rồi.”
Ô Nguyệt Hâm quay người nhìn sang Hàn Khê Linh, vốn tưởng rằng Hàn Khê Linh cũng sẽ lộ ra nụ cười hả hê như mình, không ngờ sắc mặt nàng ta lại trở nên vô cùng khó coi.
“Hàn tiểu thư, cô sao vậy?” Ô Nguyệt Hâm quan tâm hỏi.
Sắc mặt Hàn Khê Linh tái nhợt, nàng đương nhiên rất mong Bách Lý Hồng Trang chết, nhưng không muốn ả c.h.ế.t ngay bây giờ.
Ít nhất, trước khi Bách Lý Hồng Trang chết, ả phải chữa khỏi giọng nói cho mình chứ!
Bây giờ Bách Lý Hồng Trang đã chết, chẳng phải điều đó có nghĩa là ít nhất trong mấy năm tham gia đại hội khảo hạch, nàng chỉ có thể làm một người câm sao?
Chỉ mới mấy tháng thôi mà nàng đã sắp bị cảm giác này bức điên rồi.
Tưởng tượng hơn một năm tới sẽ phải sống trong tình cảnh này, thật không thể chịu đựng nổi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quan trọng nhất là, chiêu thức của Bách Lý Hồng Trang quá kỳ lạ, nàng chưa từng thấy ai sử dụng thủ đoạn như vậy.
Lỡ như sau khi ra khỏi tiểu thế giới, những người khác cũng không chữa được giọng nói cho nàng, vậy thì cả đời này nàng có thể sẽ trở thành một người câm!
Càng nghĩ, sắc mặt Hàn Khê Linh càng thêm tái nhợt.
Bách Lý Hồng Trang đáng chết!
Dù c.h.ế.t rồi cũng còn gây cho nàng nhiều phiền toái như vậy!
Các tu luyện giả bên cạnh Hàn Khê Linh suy nghĩ một lát cũng đã hiểu ra ý nghĩ của nàng. Nói cho cùng, Hàn Khê Linh bây giờ thật sự rất bi thảm.
Kể từ ngày nhóm Bách Lý Hồng Trang biến mất khỏi tầm mắt của họ, Hàn Khê Linh đã như phát điên, đầu tiên là không ngừng tìm kiếm Bách Lý Hồng Trang, sau đó lại không ngừng cố gắng mở miệng nói chuyện.
Chỉ là, kết quả cuối cùng đều là công dã tràng.
Hàn Khê Linh hiện giờ hoàn toàn không thể so sánh với Hàn Khê Linh ở Thiên Cương Tông trước kia, ngay cả cảm giác của họ cũng đã thay đổi.
Nếu Hàn Khê Linh thật sự trở thành một người câm, vậy thì uy phong trước kia của nàng ta cũng sẽ không còn sót lại chút gì.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
…
Bên trong di tích, nhóm người Bách Lý Hồng Trang nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười mừng thầm.
Chắc hẳn, chiêu này của họ đã dọa sợ không ít tu luyện giả, ít nhất cũng phải chần chừ một lúc mới dám vào, điều này đã giúp họ tranh thủ được một khoảng thời gian nhất định.
“Chúng ta xuất phát!” Bách Lý Hồng Trang hạ giọng nói.
Lời Bách Lý Hồng Trang vừa dứt, nhóm người Mặc Vân Giác lập tức tiến sâu vào trong di tích, trong lòng dâng lên chút mong đợi và căng thẳng, không biết trong tòa di tích này sẽ có bảo vật gì.