Mị Vương Sủng Thê: Quỷ Y Hoàn Khố Phi

Chương 829: Vòng chung kết, tam đại học viện



Thấy cảnh này, mọi người đều mỉm cười, trêu chọc nhìn Chiêm Vân Phượng.



“Mọi người nhìn ta như vậy làm gì?” Chiêm Vân Phượng hai má ửng hồng, không khỏi ngượng ngùng nói.



Bách Lý Hồng Trang cười khẽ, nhún vai: “Ta chỉ cảm thấy hôm nay muội trông xinh đẹp hơn, muốn ngắm thêm vài lần thôi.”



“Hi hi.” Hạ Chỉ Tình cũng bật cười, “Lần đầu tiên thấy hai người công khai thể hiện tình cảm thế này đấy! Vân Phượng, ta thấy sau này muội không thể khen nam tử khác trước mặt Thôi Hạo Ngôn đâu, không thì huynh ấy sẽ ghen đấy.”



Lời này vừa nói ra, mặt Chiêm Vân Phượng càng đỏ hơn, nàng ngượng ngùng nhìn Hạ Chỉ Tình. Về phần Thôi Hạo Ngôn, hắn tỏ ra vẻ bất cần, hoàn toàn chẳng thèm để ý.



“Ha ha.”



Mọi người đều phá lên cười lớn. Đối với Chiêm Vân Phượng và Thôi Hạo Ngôn, họ đều thật lòng chúc phúc.



Chiêm Vân Phượng dùng tay đ.ấ.m nhẹ vào người Thôi Hạo Ngôn, bộ dạng của hắn thật sự khiến nàng không biết phải làm sao.



Trong lúc mọi người đang vui vẻ cười đùa, Nam Cung Âu Nghệ đã an tọa tại vị trí của mình, gương mặt anh tuấn uy nghiêm nở một nụ cười nhàn nhạt.



“Hội giao lưu tam đại học viện được tổ chức tại đây, với tư cách là quốc quân của Thanh Tiêu quốc, trẫm cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Hy vọng các tuyển thủ vào vòng chung kết có thể thể hiện thật tốt!”



Nam Cung Âu Nghệ chỉ nói vài câu đơn giản rồi ngồi xuống. Mục đích ông đến đây hôm nay hoàn toàn là để xem biểu hiện của Nam Cung Ngạo Thần.



Toàn bộ võ trường hoàng gia đều vô cùng yên tĩnh, mãi cho đến khi Nam Cung Âu Nghệ ngồi xuống mới dịu đi đôi chút. Có sự hiện diện của ông, ai nấy đều có một tia câu nệ và nghiêm túc hơn.



Nam Cung Ngạo Thần nói gì đó với Nam Cung Âu Nghệ rồi cùng Nam Cung Vũ Tân và Nam Cung Duyệt Nhi đi về phía đội của học viện Linh Ẩn.



Hôm nay, họ đứng đây không phải với tư cách là thành viên hoàng thất, mà là học viên của học viện Linh Ẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Không biết Nam Cung Ngạo Thần đã tra ra hung thủ ám sát Nam Cung Tu Kiệt chưa?” Hạ Chỉ Tình đột nhiên liên tưởng đến Nam Cung Tu Kiệt, không khỏi lên tiếng.



Mọi người suy nghĩ một lúc. Cái c.h.ế.t của Nam Cung Tu Kiệt ở Thanh Tiêu quốc lúc này e là vô cùng nhạy cảm, nhưng nhìn vẻ mặt của Nam Cung Âu Nghệ cũng không đoán ra được manh mối gì.



“Ta đoán là không tra ra được đâu. Nếu không có kế hoạch vẹn toàn, kẻ đó cũng không dám đi ám sát Nam Cung Tu Kiệt.” Bạch Tuấn Vũ chậm rãi nói, “Ta không hề thấy chút cảm xúc đau buồn nào trên mặt hoàng đế Thanh Tiêu quốc cả.”



“Nam Cung Tu Kiệt bị ám sát đã là một nỗi sỉ nhục lớn đối với hoàng thất Thanh Tiêu quốc, hoàng đế tự nhiên sẽ không biểu lộ ra ngoài.”



Trong mắt Cung Thiếu Khanh lóe lên tia sáng suy tư trí tuệ, “Nhưng mà, với sự bạc bẽo của hoàng thất, c.h.ế.t một quân cờ, có lẽ ông ta căn bản không quan tâm.”



Nghe vậy, mọi người cũng đều đồng tình gật đầu. Sự m.á.u lạnh của các thành viên hoàng thất là điều ai cũng biết.



Vì ngôi vị hoàng đế mà ám sát huynh đệ ruột thịt không biết có bao nhiêu người. Muốn an toàn lớn lên trong hoàng thất không phải là chuyện dễ dàng.



Nghĩ lại, số lượng hoàng tử và công chúa của Nam Cung Âu Nghệ chắc chắn không ít. Chết một Nam Cung Tu Kiệt cũng chỉ là cảm thấy đáng tiếc và đau buồn trong chốc lát, chứ không có ảnh hưởng quá lớn. Đây cũng được xem là bi kịch của thành viên hoàng thất.



Giản Thanh Thu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt quét qua mọi người xung quanh rồi mới cất lời.



“Hôm nay là vòng chung kết của hội giao lưu tam đại học viện, có tổng cộng bốn người dự thi.



Học viện Linh Ẩn – Nam Cung Ngạo Thần.



Học viện Bắc Hải – Tiêu Lãm Mệ.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.



Học viện Thương Lan – Bách Lý Hồng Trang, Cung Thiếu Khanh!”