“Làm gì vậy, trận đầu hai học viên đều là của Thương Lan không đánh cũng thôi, học viên Bắc Hải lại trực tiếp nhận thua, thế là có hai trận không cần đánh rồi.”
“Theo ta thấy, chắc chắn là thực lực của Thái tử điện hạ quá mạnh, học viên Thương Lan căn bản không có dũng khí giao đấu với ngài. Nhưng mà, đây cũng có thể coi là một quyết định sáng suốt.”
“Thái tử điện hạ chắc chắn là người đứng đầu. Tiêu Lãm Mệ này chắc là muốn bảo toàn thực lực để tranh vị trí thứ hai hoặc thứ ba đây mà.”
Tiêu Lãm Mệ nghe những lời bàn tán trên khán đài, đôi mắt vốn đã sâu thẳm càng thêm một tầng u ám, nắm đ.ấ.m bất giác siết chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Bách Lý Hồng Trang sau khi chú ý đến hành động của Tiêu Lãm Mệ rồi lại nhìn thấy hai người Mạc Hưng Hải thở phào nhẹ nhõm, lập tức hiểu ra.
Có lẽ, việc từ bỏ này không phải là Tiêu Lãm Mệ tự nguyện, mà là bị ép buộc phải làm vậy.
“Xem ra, đây hẳn là một cuộc giao dịch giữa học viện Bắc Hải và học viện Linh Ẩn.”
Tiểu Hắc chậm rãi lên tiếng, ánh mắt không ngừng đánh giá Giản Thanh Thu và Thương Hồng Hi. Hoàn Sở Du khi thấy Tiêu Lãm Mệ nhận thua rõ ràng có chút kinh ngạc, ngược lại Thương Hồng Hi và Giản Thanh Thu không hề có vẻ ngạc nhiên.
Hiển nhiên, hai người này đã sớm biết trước.
“Đây quả thật là một vụ làm ăn tốt!” Tiểu Bạch cười khẽ, “Học viện Linh Ẩn giúp học viện Bắc Hải giành được giải nhất trong đại hội luyện đan, còn học viện Bắc Hải thì giúp học viện Linh Ẩn giành được giải nhất trong đại hội tu luyện giả. Như vậy, học viện Thương Lan sẽ không còn bất kỳ hy vọng nào.”
Đôi mắt phượng đen như mực lóe lên tia sáng trí tuệ và phức tạp. Bách Lý Hồng Trang nhìn Tiêu Lãm Mệ, lộ ra một chút đồng tình và cảm khái.
“Đối với hai học viện mà nói, đây có lẽ là một cuộc giao dịch rất tốt, nhưng họ đã hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ của chính các học viên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong khoảnh khắc này, Bách Lý Hồng Trang bỗng cảm thấy các học viên của học viện Bắc Hải có chút đáng thương.
Đối với Thương Hồng Hi và những người khác, học viên chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay họ.
Họ căn bản không quan tâm trận đấu này quan trọng đến mức nào đối với các tu luyện giả, họ chỉ quan tâm đến lợi ích của học viện.
Việc nhận thua lúc này e rằng đối với Tiêu Lãm Mệ cũng là một loại sỉ nhục. Sau này mọi người sẽ nói hắn vì sợ Nam Cung Ngạo Thần nên mới trực tiếp nhận thua.
Vết nhơ này, với tính cách cao ngạo của Tiêu Lãm Mệ, căn bản là hắn khó có thể chấp nhận.
Chính vì vậy, Tiêu Lãm Mệ mới giãy giụa như thế.
Bách Lý Hồng Trang có chút kinh ngạc, không biết học viện Bắc Hải đã nắm được điểm yếu gì mà có thể khiến Tiêu Lãm Mệ lựa chọn nhận thua.
Tuy nhiên, với tư cách là phó hiệu trưởng và đạo sư, cách làm của học viện Bắc Hải thật sự quá hèn hạ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Tiêu Lãm Mệ thế mà lại chọn nhận thua. Ta thấy thực lực của hắn rất mạnh mà, nghe nói cũng đã đạt đến Xích Cảnh nhị giai. Đổi lại là ta thì thế nào cũng phải thử một phen, nhận thua như vậy không khỏi quá không có cốt khí.”
Bạch Tuấn Vũ bất lực lắc đầu. Uổng công trước đây hắn còn rất xem trọng Tiêu Lãm Mệ, không ngờ đến thời khắc mấu chốt hắn lại đưa ra lựa chọn như vậy, thật khiến người ta thất vọng.
“Chỉ Tình, muội nói xem?” Bạch Tuấn Vũ huých nhẹ Hạ Chỉ Tình, lên tiếng hỏi.
Hạ Chỉ Tình cũng liếc nhìn Tiêu Lãm Mệ, bĩu môi: “Ta thấy trình độ của học viên học viện Bắc Hải thật chẳng ra gì, ngoài miệng lưỡi lợi hại một chút ra thì chẳng có gì đáng khen cả.”
Nàng không hiểu, với trình độ như của học viên học viện Bắc Hải, họ sao còn dám kiêu ngạo như vậy, không sợ người ta chê cười sao!