Khi Đế Bắc Thần và Mặc Vân Giác đi vào tẩm cung của Nam Cung Ngạo Thần thì đã nhìn thấy cảnh tượng này. Họ cũng không biết Bách Lý Hồng Trang còn cho Nam Cung Ngạo Thần uống một viên đan dược.
Nhìn tình hình bó tay không có cách nào của đám thái y này, Bách Lý Hồng Trang ra tay quả là đủ tàn nhẫn. E rằng ngay lúc đó nàng đã quyết định không buông tha Nam Cung Ngạo Thần.
Trong lòng Đế Bắc Thần và Mặc Vân Giác đều dấy lên sự kinh ngạc giống nhau. Nữ tử bình thường khi gặp phải tình huống như vậy chắc chắn sẽ không biết phải làm sao. Vậy mà Bách Lý Hồng Trang không những bình tĩnh ứng đối, thậm chí còn đã nghĩ kỹ biện pháp giải quyết, thật sự khiến người ta kinh ngạc thán phục.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, trong mắt Đế Bắc Thần liền lóe lên một tia sáng hiểu rõ.
Y thuật của Hồng Trang hắn hiểu quá rõ. Nếu nàng đã ra tay, vậy thì nàng chắc chắn sẽ không để Nam Cung Ngạo Thần dễ dàng giải độc như vậy.
Xem ra, Hồng Trang đã sớm nghĩ kỹ mọi thứ, chuyến đi này của hắn xem như là công cốc.
“Hồng Trang thật đúng là ghê gớm, chúng ta đã đi một chuyến vô ích.”
Trong mắt Mặc Vân Giác lóe lên ánh sáng tán thưởng. Bách Lý Hồng Trang tập hợp cả sự thông minh và dũng cảm, đối với kẻ địch lại không có nửa điểm lòng dạ mềm yếu.
Rất khó tưởng tượng, một nữ tử ưu tú như vậy lại trưởng thành trong một hoàn cảnh như thế.
Đế Bắc Thần liếc nhìn Mặc Vân Giác, thân hình lướt đi đã rời khỏi hoàng cung.
Mặc Vân Giác nhìn bóng lưng Đế Bắc Thần rời đi, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý. Có lẽ trước đây hắn thật sự đã chậm hơn Đế Bắc Thần, nhưng, điều đó không có nghĩa là tương lai hắn cũng sẽ muộn!
Thân hình lướt đi, bóng dáng Mặc Vân Giác cũng biến mất trong bóng tối.
Ngày hôm sau, Bách Lý Hồng Trang từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Đế Bắc Thần bên giường.
Thấy Bách Lý Hồng Trang tỉnh lại, trong mắt Đế Bắc Thần cũng hiện lên một nụ cười vui mừng: “Nương tử, nàng tỉnh rồi, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bách Lý Hồng Trang khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Không có.”
Đế Bắc Thần rót cho Bách Lý Hồng Trang một ly nước, dịu dàng cho nàng uống xong. Hắn hiểu, nàng chỉ nói vậy thôi.
Chỉ riêng cơn đau do xương sườn gãy cũng không phải là thứ có thể hồi phục trong một thời gian ngắn. Chỉ là nương tử của hắn luôn kiên cường, không muốn mọi người lo lắng cho mình.
“Nương tử, nàng chắc là đói rồi, ta đi gọi người hâm nóng đồ ăn cho nàng.”
Trong mắt Đế Bắc Thần lóe lên ánh sáng dịu dàng và cưng chiều. Hồng Trang đã trải qua trận chiến ngày hôm qua, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, trong bụng chắc chắn rất đói.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Hắn đã sớm cho người chuẩn bị đồ ăn, chỉ là không biết khi nào nàng có thể tỉnh.
Bách Lý Hồng Trang nhìn bóng dáng bận rộn của Đế Bắc Thần, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Nàng vốn tưởng rằng việc sống sót rời khỏi võ trường hoàng gia là một chuyện rất khó khăn. Bây giờ không những còn sống, mọi người đều không có bất kỳ tổn thương nào, nàng đã cảm thấy vô cùng may mắn.
Vết thương tuy vẫn còn đau nhức, nhưng chút đau đớn này so với đủ loại hậu quả mà nàng đã nghĩ đến lúc trước, không nghi ngờ gì đã tốt hơn rất nhiều.
“Chủ nhân, vết thương của người thế nào rồi?”
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và cả Bạch Sư trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm. Nhìn chủ nhân bị thương như vậy, trong lòng chúng cũng vô cùng khổ sở.
Bách Lý Hồng Trang đưa tay vuốt đầu ba con thú nhỏ, cười nói: “Yên tâm đi, ta không sao. Các ngươi chắc cũng đói rồi, lát nữa ta bảo Đế Bắc Thần chuẩn bị một ít đồ ăn cho các ngươi.”
Nghe vậy, ba con thú vốn ham ăn lại không hề tỏ ra vui mừng. Giờ phút này so với ăn uống, quan trọng nhất chính là sự an toàn của chủ nhân.