Khi Bách Lý Hồng Trang đi vào, đám đông xung quanh sau khi thấy khí chất phi phàm của nàng cũng lặng lẽ nhường đường vài phần, và nàng cũng đã nhìn rõ tình hình bên trong.
Chỉ thấy một nữ tử mặc váy màu xanh nhạt đang ngã trên mặt đất, gương mặt trắng nõn tú mỹ lộ vẻ sợ hãi và hồi hộp, đôi mắt ngấn lệ, nhưng lại quật cường không để rơi xuống.
“Lúc trước ta đã bỏ không ít tiền để mua ngươi về, ngươi muốn chạy trốn, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
Trước mặt nữ tử, một đại hán vạm vỡ đang mặt đầy dữ tợn nhìn nàng, trong tay hắn nắm một cây roi dài.
Hiển nhiên, vết roi trên người nữ tử chính là do gã đàn ông này để lại.
“Ta cầu xin ngươi thả ta.”
Trong mắt nữ tử tràn đầy vẻ sợ hãi, cây roi dài đó chính là cơn ác mộng của nàng.
Nghe vậy, gã đàn ông vạm vỡ cười lạnh một tiếng: “Thả ngươi? Vậy chẳng phải là để ta lỗ vốn à?”
Vút!
Ngay sau đó, gã đàn ông lại một roi quất vào người nữ tử. Nàng hít vào một hơi khí lạnh, thân hình mảnh mai không khỏi run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Những người xem xung quanh sau khi thấy cảnh này, trong mắt cũng hiện lên một tia thương tiếc.
“Cô nương xinh đẹp thế này, lại rơi vào tay loại người này, e là xong rồi.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Đúng vậy, cô nương như hoa như ngọc, gã đàn ông này cũng không biết nửa điểm thương hoa tiếc ngọc, roi cứ thế quất vào người nàng, thật khiến người ta đau lòng.”
“Đáng tiếc.”
Mọi người đều lắc đầu, dù trong lòng vô cùng không nỡ, nhưng cũng không thể làm gì.
Ánh mắt nữ tử không khỏi dừng lại trên người mọi người xung quanh: “Cầu xin các người, cứu ta với.”
Khi lời của nữ tử vừa dứt, trong lòng không ít nam tử đều nảy sinh ý định đứng ra. Chỉ cần cứu được nàng lúc này, tám chín phần mười nàng sẽ là người của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy nhiên, ánh mắt tàn nhẫn của gã đàn ông vạm vỡ lại lướt qua mọi người, rõ ràng, chỉ cần ai dám đứng ra lúc này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của gã đàn ông, những nam tử vốn định đứng ra cũng đã thu lại bước chân.
Mỹ nhân tuy tốt, nhưng nếu không có mạng, vậy thì tất cả đều là vô ích!
Nữ tử váy xanh sau khi thấy thần sắc lùi bước của mọi người, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trong mắt ẩn hiện một tia tuyệt vọng.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đi hết đi!”
Gã đàn ông hung hãn gầm lên một tiếng, bất mãn nhìn mọi người xung quanh. Mọi người thấy thế cũng không ở lại lâu nữa, nếu vì xem một màn náo nhiệt mà liên lụy đến mình, đó cũng không phải là chuyện tốt.
Bách Lý Hồng Trang cũng không có lòng đồng cảm dư thừa, xem qua một chút náo nhiệt liền định rời đi, Đế Bắc Thần cũng nên đến tìm nàng rồi.
Tuy nhiên, ngay khi nàng chuẩn bị rời đi, chân nàng đột nhiên không động đậy nổi.
Mày liễu hơi nhíu, Bách Lý Hồng Trang nhìn xuống chân mình, chỉ thấy nữ tử váy xanh không biết từ khi nào đã ôm lấy chân nàng.
“Cô nương, cầu người cứu ta!”
Nữ tử khao khát nhìn Bách Lý Hồng Trang, dường như nàng chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô.
Chỉ là, so với sự cầu xin tha thiết của nữ tử, thần sắc của Bách Lý Hồng Trang vẫn lãnh đạm và xa cách.
Nàng không có lòng đồng cảm dư thừa, đối với loại kịch bản này cũng không có bất kỳ hứng thú nào.
“Buông ra.” Nàng nhàn nhạt nói.
Nữ tử dường như không ngờ Bách Lý Hồng Trang sẽ lạnh lùng quyết liệt đến vậy, sững sờ trong giây lát, nhưng đôi tay đang ôm chân phải nàng vẫn không buông ra, mà là tha thiết cầu xin.
“Cô nương, cầu xin người, nếu không hắn sẽ làm ta sống không bằng chết!”