Bách Lý Hồng Trang thản nhiên liếc nhìn Tạ Hồng Lãng một cái. Thế giới này chính là như vậy, nàng nói thật mà lại không có ai tin.
"Tin hay không tùy ngươi." Bách Lý Hồng Trang nhún vai, "Chúng ta còn phải ăn cơm, các người đi được rồi đấy."
Dứt lời, Bách Lý Hồng Trang không thèm để ý đến đám người Tạ Hồng Lãng nữa, ngồi thẳng xuống tiếp tục ăn.
Ánh mắt nàng không chỉ dừng lại trên ba con thú Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và Bạch Sư. Nói thật, ba đứa nhóc này trông rất dễ thương, chẳng giống yêu thú có sức chiến đấu chút nào.
Chắc hẳn ai nhìn thấy chúng cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng những sinh vật dễ thương thế này thường khiến các cô gái không thể cưỡng lại được.
Chỉ là, nếu mọi người biết được thực lực thật sự của ba con thú này, e rằng sẽ kinh hãi tột độ.
Khế ước thú của nàng, con nào con nấy đều vô cùng lợi hại.
Đế Bắc Thần cũng lười để ý đến đám người Tạ Hồng Lãng. Tốt nhất là bọn họ nên biết điều mà rời đi, nếu không, chàng sẽ phải vận động gân cốt một chút.
Tạ Hồng Lãng thấy Bách Lý Hồng Trang và Đế Bắc Thần không hề nể mặt mình, hoàn toàn xem hắn như không khí mà tiếp tục ăn cơm, trong lòng hắn cũng dấy lên một trận khó chịu!
Hắn, Tạ Hồng Lãng, sống ở Nguyên Võ thành bao nhiêu năm nay chưa từng bị ai đối xử như vậy, thật đáng tức!
Trong mắt Liễu Tuyết Dung cũng bùng lên ngọn lửa giận. Họ đã nhỏ nhẹ thương lượng như vậy đã là nể mặt hai người kia lắm rồi, không ngờ hai kẻ này lại không biết điều đến thế!
"Này, các ngươi có biết chúng ta là ai không?" Liễu Tuyết Dung tức giận nói. Hai người này ở Nguyên Võ thành mà quá kiêu ngạo rồi!
Khóe môi Bách Lý Hồng Trang khẽ cong lên. Xem ra, hai người này vẫn không có mắt nhìn người.
Nàng không hiểu, tại sao bao nhiêu cô gái trẻ đều thích ra vẻ tiểu thư như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn, lẽ nào họ không biết điều này sao?
"Cút!"
Đôi môi mỏng của Đế Bắc Thần phun ra một chữ. Đám người này đột nhiên xuất hiện đã làm phiền bữa ăn của họ, bây giờ còn dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện, quả thực là tìm chết!
Gương mặt tuấn mỹ vô song phủ một lớp sương lạnh, góc nghiêng nhuốm vẻ lạnh lùng. Chỉ một chữ đơn giản, một luồng khí thế không thể diễn tả đã bùng nổ từ người Đế Bắc Thần!
Chàng như một vị vua bẩm sinh, cao cao tại thượng, đủ để coi thường tất cả, toàn thân toát ra khí chất tôn quý.
Một chữ đơn giản, nhưng lại như vang dội khắp tửu lầu, mọi người đều kinh hãi nhìn Đế Bắc Thần.
Ở Nguyên Võ thành, lại có người dám bảo Tạ Hồng Lãng và Liễu Tuyết Dung cút đi, đây quả là chuyện hiếm thấy!
Nếu chuyện này xảy ra với người khác, họ chắc chắn sẽ nghĩ đối phương không biết sống chết. Nhưng khi nhìn thấy thái độ vương giả của Đế Bắc Thần, họ lại không dám chắc.
"Ta thấy đôi nam nữ này trông rất bất phàm, lai lịch chắc chắn không đơn giản. Nếu không họ cũng không dám nói chuyện với nhị công tử nhà họ Tạ như vậy."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
"Hai người này trông rất lạ mặt, có lẽ là mới đến Nguyên Võ thành, không biết thân phận của Tạ thiếu gia và Liễu tiểu thư nên mới không kiêng nể gì."
"Xem ra sắp có kịch hay để xem rồi, cuối cùng ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu."
Trong mắt mọi người hiện lên vẻ hứng thú, từng ánh mắt đều đổ dồn về phía Bách Lý Hồng Trang và đám người Tạ Hồng Lãng.
Nguyên Võ thành cách Huyết Địa Thâm Uyên rất gần, vì vậy mọi người cũng bị ảnh hưởng mà nhiễm phải một loại khí chất hung hãn.
Chính vì vậy, thực lực của tu luyện giả ở Nguyên Võ thành cũng mạnh hơn so với tu luyện giả ở các vương quốc khác.